Chương trước
Chương sau
Phượng Linh tháng 1 năm 812, là bước ngoặc vận mệnh của Tất Quyền Ngọc vĩ đại, lịch sử thôi thúc, thời điểm đem người phụ thân đáng kính của nàng đẩy tới tử lộ, cũng là lúc nàng đặt dấu chấm tròn cho sự trung thành của nàng với hoàng tộc Phượng Linh, nhưng cũng dấu chấm này làm cho Tất Quyền Ngọc vĩ đại tìm được phương hướng cho bản thân mình, không hề mê mang....
  [Thời đại anh hùng Tất Quyền Ngọc]
Chưởng quầy sau khi ra khỏi hoàng cung, không đi đến Tất gia, không trở về hoa trang, càng không về Liên gia bố trang mà là ưu nhã đi đến phố yên liễu ở kinh thành.
Yên Liễn Hạng ở một góc trong hoàng thành, ba chữ này là ba chữ mà các văn nhân tử sĩ đều cảm thấy xấu hổ mỗi khi nghe đến, nơi này thường xuyên thấy huy tiêu của thủ hạ của các gia tộc, tuy nhiên vẫn như cũ có thể nhìn ra hình thái cùng tính chất có xuất xứ bất phàm, đa phần đều là kiệu nhỏ hoặc xe ngựa của quan to quý nhân....
Yên Liễu Hạng đương nhiên chính là phố cô đầu, một loạt sắp xếp từ đầu đến cuối đều có ý là thanh lâu...
Chưởng quầy hoa trang đương nhiên là nhân vật hào nhoáng nhất trong kinh thành, tuy thời đại này trọng quan khinh thương, phàm là thương nhân, đều không thể có địa vị quá cao, nhưng vị chưởng quầy hoa trang này lại bất đồng, hắn tuy cũng là một thương nhân, nhưng cũng không chỉ là một thương nhân, có thương nhân nào lại có thể tùy tiện ra vào hoàng cung? Chỗ dựa phía sau thương nhân này là Tất đại tướng quân? Thậm chí là các phi tần nương nương trong cung?
Huống chi, đối với các cô nương thanh lâu quan trọng nhất là tiền, không phải thanh danh, ai có tiền người đó là đại gia.
Cho nên, thời điểm chiếc xe ngựa xa hoa của chưởng quầy tiến đến Yên Liễu Hạng, biểu tình của các cô nương trên lâu vũ cũng như trước đại môn đều là hoàng kim...
Trong hoàng thành này, ai là người có nhiều tiền nhất? Người khác đều phỏng đoán nhất định là Tất Quyền Ngọc,  bởi vì hai vị phị phu nhân của Tất Quyền Ngọc chính là lão bản của hoa trang này. Nhưng Tất Quyền Ngọc tướng quân cùng hai vị phu nhân chưa bao gờ đến Yên Vũ Hạng, nhưng chưởng quầy hoa trang sẽ đến.
Chưởng quầy hoa trang có tiền hay không, bằng con mắt vô cùng chuyên nghiệp của các cô nương ở đây, vừa nhìn liền biết - muốn xem người đó có tiền hay không, không chỉ là xem y phục, mà quan trọng hơn xem biểu tình có lo lắng không, người không có tiền sẽ không nắm chắc cốt khí, người không nắm chắc cốt khí thì ngôn hành cử chỉ sẽ thiếu điểm đại khí, chưởng quầy hoa trang tuyệt đối là đại khí... Cho nên nhất định là người có tiền....
Lối vào Yên Liễu Hạng, từ cấp thanh lâu thấp nhất, ở cửa luôn đứng vào hồng cô nương có dung mạo bình thường, mặt trét đầy phấn vung khăn tay, ở đây có rất nhiều hồng cô nương từ ở chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ ra đến bên ngoài.
Đã không có tài mạo, ở trên giường lại không được thỏa mãn, cho nên nam nhân trong hoàng thành nếu muốn ở sau lưng lão bà giở vụng trộm đều đến nơi này, phàm là nam nhân nữ nhân muốn tìm hoan nhất định cũng sẽ đến nơi này, cho nên mỗi nhà đều có cửa sau, hơn nữa không chỉ có một cái. Nhóm tú bà nói, đây là phụ trách an toàn đối với khách nhân, vì gia đình của khách nhân mà phụ trách...
Phục vụ đó tương đối chu đáo. Quan to quý nhân đều biết điểm này, nhưng cũng chưa bao giờ muốn phá, mỗi lần đến kiểm tra yên lâu sẽ tiến vào từ cửa trước, nhưng gặp người khác kiểm tra họ sẽ ra từ phía sau....
Xe ngựa của chưởng quầy một đường đi đến chỗ sâu nhất của Yên Liễu Hạng, một đường được các oanh oanh yến yên vung khăn tay tiếp đón, nhưng cũng chỉ để lại tiếng thất vọng thở dài cả đường đi....
Càng đi sâu vào trong ngõ ngỏ, cấu trúc của thanh lâu càng đơn giản, ở cửa tiếp đón khách nhân cũng bắt đầu chuyển từ hồng cô nương sang nha đầu, tựa hồ đây là nơi của nha đầu, mà cá nha đầu này lại có hương vị hơn so với các hồng cô nương phía kia...
Mà càng vào sâu trong ngõ nhỏ lại càng thanh tịnh, đương nhiên tiểu thư bên trong cũng có phẩm vị hơn, giá cũng cao hơn.
Đến ngõ cục xe ngựa của hương quầy bắt dầu dừng lại, khóe môi hắn hàm chứa một chút ý cười của quan gia, nhảy xuống xe ngựa, lững thững đi đến Dấu Hương các, tiểu ca ở Dấu Hương các đã tiến lên mỉm cười thân thiện tiếp đón: "Đồng chưởng quầy tới rồi, thỉnh vào bên trong..."
Đồng chưởng quầy đem xe ngựa giao cho tiểu ca chăm sóc, còn bản thân hắn theo lối cũ đi vào trong, lúc này đã có người đi đến đón, nó là Hồng Ngọc cô nương đợi đã lâu.
Hồng Ngọc này tuy rằng không phải là người nằm trong các hồng cô nương ở đầu bài, nhưng cũng là hồng cô nương của Dấu Hương các, là người thân mật với Đồng lão chưởng quầy, bàn tay lớn của Đồng chưởng quầy vung lên, cũng không quản cô nương đến đón, tự đi lên lầu hai đến phòng của Hồng Ngọc cô nương.
Phù dung trướng, uyên ương bị, cô nương ở đầu giường lộ ra đôi mắt hoa đào, không cần ngôn ngữ, chỉ cần đôi mắt xinh đẹp ấy lưu chuyển cũng đã nói lên tất cả phong tình.
Nha đầu mang thức ăn cùng rượu đến, cũng không quản hai người đang ngồi ở trên giường, tay của Đông chưởng quầy sớm đã bắt đầu làm ra những hành vi khiếm nhã - nha đầu đương nhiên cũng đã chứng kiến qua, đối với cảnh tượng như vậy, thấy nhưng không thể trách, Đồng chưởng quầy tựa hồ lâu rồi không đến, vừa gặp mặt đã bắt đầu thân mật, bọn nha đầu cũng thức thời, nhanh chóng dọn xong đồ ăn liền đóng cửa rời đi.
"Hôm nay sao lại gấp như vậy?" Bọn nha đầu vừa ra khỏi cửa, Đồng chưởng quầy liền xê dịch thân mình, khuôn mặt vừa mới đầy dục vọng đã biến thành thần sắc sốt ruột. Hồng Ngọc thấy biểu tình hắn như vậy liền biết hắn có việc, cũng không khách sáo liền trực tiếp hỏi.
"Phi thường gấp!" Đồng chưởng quầy nói xong liền lấy ba phong thư trong người ra, đưa từng phong thư một cho Hồng Ngọc theo giao phó của thái hậu.
"Đây là lần đầu tiên hoa trang các ngươi đến tìm Kha gia chúng ta truyền tín a..." Hồng Ngọc nhìn ba phong thư, suy nghĩ một chút liền mỉm cười nói: "Năm trăm lượng!"
"Kêu Kha gia tiểu thư cứ đến tìm nhị tiểu thư của ta! Đừng nói năm trăm lượng, năm trăm ngàn lượng cũng không thành vấn đề!" Đồng chưởng quầy nhọn mi nói: "Phương pháp truyền tin của Kha gia các ngươi người khác không thể so được, cho dù là cấp báo từ biên cương đến cho Hoàng thượng bất quá cũng chỉ là dùng khoái mã mà thôi, chỉ có Kha gia ngươi, bình thường, hành động nhanh chóng lại an toàn, ta không đến tìm ngươi còn có thể tìm ai? Tuy rằng giá rất cao, nhưng nhị tiểu thư Liên gia ta không có gì ngoài nhiều tiền!"
"Được rồi được rồi, mặc kệ ngươi nói đến mức lưỡi mọc ra hoa sen, mặc kệ nhị tiểu thư Liên gia có nhiều tiền, có thể nuôi sống của nhà ngươi, ta chỉ biết sẽ bị thâm hụt tiền a, ngươi có biết quy củ không, phải chọn phương thức như thế nào?" Hồng Ngọc chọn mi hỏi.
"Ta tin tưởng Kha gia, thư đưa đến cho Tất lão tướng quân cùng lễ quốc công, cứ trực tiếp gửi đi, phải nhanh chóng đến tay bọn họ, Lễ Quốc Công thì dễ dàng, ngài ấy ở ngay trong kinh thành, Tất lão tướng quân hôm qua đã ra khỏi thành, nghe nói ngày đêm gấp rút chạy đến đông tuyến, chỉ sợ đã cách kinh thành rất xa, còn thư gửi cô gia ta ngươi có thể trực tiếp dùng mật báo ở biên thành.... Quan trọng là phải thật gấp rút!" Đồng chưởng quầy vội vàng nói.
"Hồng Ngọc hiểu được!" Hồng Ngọc đáp ứng: "Thư truyền đến Lễ Quốc Công cùng Tất Quyền Ngọc thì dễ thôi, một người ở trong kinh thành một người ở Tuyên Võ thành, bọn họ có vẻ dễ tìm, vị trí cố định, hơn nữa đều có tổ chức của chúng ta ở đó, tin tức truyền qua cũng sẽ nhanh, nhưng không biết Tất lão tướng quân đã chạy đến chỗ nào, đường đến đông tuyến không chỉ có một cái, nếu như ngươi nói hắn đang gấp rút chạy đi, vậy cũng sẽ không trọ lại, hắn ngược lại có thể là người nhận tin chậm nhất..."
Đồng chưởng quầy chần chờ một chút, đừng dậy, chấp tay khom người đối với Hồng Ngọc nói: "Thiên hạ này, không ai có thể nhanh hơn Kha gia, cho nên, tỉnh tận lực!" Nói xong, vội vàng đứng dậy cáo lui - phương pháp truyền tin tức của Kha gia, luôn giữ bí mật đối với người ngoài, cho nên muốn Hồng Ngọc nhanh chóng thực hiện, Đồng chưởng quầy phải nhanh chóng rời khỏi đây...
-------
Xe ngựa của Tất Trạch Việt không có dừng lại, liên tục chạy đến đông tuyến, bên người hắn chỉ có mười người thị vệ - đây là những thị vệ, luôn luận hắn làm sao, đều sẽ đi bên người hắn, bảo hộ hắn, chăm sóc hắn. Cho nên, Tất Trạch Việt tuy rằng nhận hoàng mệnh không mang theo người đến đông tuyến, nhưng mười người thị vệ này vẫn đi theo bên người hắn.
Một tháng, đường đến đông tuyến đang uốn lượng trước mắt, trên đường không ngừng gặp cảnh lê dân bách tính ba ba chạy nạn. Tất Trạch Việt nhẹ nhàng dựa vào xe ngựa, nhất mành cửa lên, trong hoàng thành có lẽ vẫn còn khung hoảng, giang sơn Phượng Linh bình yên này, nay đã bị ngoại tộc phá rối, người dân kết thành đoàn di chuyển mang theo gia trang chạy nạn, đầy mặt phong trần, cả người rách nát, vê mặt sầu khổ, xanh xao vàng vọt, làm cho cả quan đạo tràn ngập cảnh sắc bi thương.
Tất Trạch Việt thở dài một tiếng, buông tấm màn, trong mắt hiện lên đau lòng thật sâu - Quyền Ngọc a Quyền Ngọc, như thế nào lại không hảo hảo bảo vệ tốt đông tuyến? Ngàn vạn dân chúng liền đánh mất gia viên như vậy, đây là trách nhiệm của ngươi a!
Tất Trạch Việt dựa lưng vào chỗ tựa bên trong xe ngựa, trong tâm một mảnh phức tạp.
Mười ngày sau, Tất Trạch Việt liền thấy được phía trước của Tề Long sơn mạch, chỉ cần đi qua Tề Long sơn mạch, chính là địa bàn của Tuyên Võ thành, mà phía trước Tuyên Võ thành chính là tiền tuyến.
Khi đến Tề Long sơn mạch, người dân chạy nạn cũng đã ít đi - trận này đã đánh thật lâu, người chạy nạn đều đã chạy đến trung lộ, còn những người không muốn bỏ lại gia viên của mình vẫn ở lại đông tuyến, huống chi một tháng trở lại đây, quân của Dương Đỉnh Du cùng Phượng Linh quân có giao đấu vài lần, nhưng lại không công phá được Tuyên Võ thành, song phương đối kháng tại Tuyên Võ thành. Mà Tất Quyền Ngọc cùng Thiết Thạch Khoang đã dùng chút lực lượng cuối cùng này bảo vệ tốt con đường dẫn đến Tề Long sơn mạch...
Tề Long sơn mạch kéo dài ngàn dặm, ngang nam bắc, đem không khí lạnh phía bắc ngăn cản lại, khiến cho trung nguyên Phượng Linh một mảnh ôn nhuận mào mỡ, con đường bắt buộc phải đi qua nếu muốn từ trung bộ Phượng Linh đến đông tuyến đó là Tề Long quan. Tề Long quan có nhất đương quan, vạn phu khai mĩ dự.
Mà lúc này đã thấy được Tề Long quan...
Đã không còn dân tị nạn, Tề Long quan cao ngất như thể không thể lay động được! Tâm trạng áp lực của Tất Trạch Việt khi nhìn thấy Tề Long quan cũng đã thả long được một ít - cho dù vứt bỏ Tuyên Võ thành, cũng có Tề Long quan chấn thủ.
Xe ngựa làm cho một quãng đường đầy khói bụi, đi đến Tề Long quan....
Đột nhiên sơn đạo càng lúc càng hẹp hiện ra bóng dáng vài người - hắc y nhân bịt mặt, trong tay cùng vũ khí lóe sáng.
Xe ngựa dừng lại, mười hộ vệ cũng đã bảo vệ xung quang xe ngựa. Trong đó có một người nói: "Tất Trạch Việt tướng quân phụng hoàng mệnh đến đông tuyến chủ huy chiến đấu, ngươi tốt nhất nên mau chóng tránh ra!"
Tất Trạch Việt nhẹ nhàng xốc màng xe ngựa lên, thấy được hắc y nhân phía trước, trong lòng cả kinh - chẳng lẽ gặp cường đạo? Dù sao trong thời điểm rối loạn này, người dân vào rừng làm cướp cũng rất nhiều, gan của thổ phỉ cũng lớn hơn, phục kích ở vài dặm phía trước quan khẩu.
Mấy tên hắc y nhân kia làm như không nghe thấy, cũng không nói lời nào, cầm vũ khí bắt đầu tấn công. Đồng thời, ở rừng cây bên cạnh cũng nhảy ra hơn mười tên hắc y nhân khác, tay cầm vũ khí chói lóa. Mười người thị về này được tuyển từ những binh lính tinh nhuệ nhất trong Thần Sách quân, mỗi người đều có một thân hảo công phu, đối với tình huống độ ngột thế này cũng không e ngại, mười người phân công, bao quanh bảo vệ xe ngựa, đồng thời đánh nhau với đám hắc y nhân.
Bên ngoài xe ngựa tiếng đánh nhau ầm ĩ, Tất Trạch Việt đương nhiên ngồi không yên, cầm trường thương, nhảy xuống xe.
"Tướng quân đi trước!" Đội trưởng đội thị vệ thấy đám người hắc y nhân này lai lịch không nhỏ, võ công phi thường lợi hại, trong lúc đánh nhau liền cảm thấy, chỉ sợ đây không phải là thổ phỉ bình thường, mười người thị vệ này chết ở chỗ này, không quan trọng, nếu để Võ Bình Hầu, Tất Trạch Việt tướng quân chết một cách không minh bạch ở chỗ này, thì cho dù dùng trăm cái mạng cũng không bồi thường được.
"Tiểu nhân phương nào, mau xưng tôn tính đại danh!" Tất Trạch Việt cầm trường thương, tự nhiên có khí thế ngàn quân.
Hắc y nhân cũng không để ý đến hắn, chỉ tập trung đánh với mấy người thị vệ. Tất Trạch Việt cũng không nói nhiều, vận dụng bộ thương pháp Tất gia  như đùa giỡn mà đánh, trong lúc nhất thời, đám thị vệ liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Tướng quân đi trước, chỉ sợ có nguy hiểm!" Đội trưởng đội thị vệ nhân cơ hội liền nói với Tất Trạch Việt.
"Người của Tất gia chưa từng bở lại binh của mình, trước kia không có bây giờ cũng không!" Tất Trạch Việt một thương đâm vào ngực tên hắc y nhân trước mặt, trả lời....
"Hảo khí phách! Hảo tướng quân!" Âm thanh âm lãnh, mang hương vị trêu chọc truyền từ thân cây xuống.
Tất Trạch Việt sửng sốt, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một hắc y nhân đang ngồi trên nhánh cây rậm rạp, mặt đeo mặt nạ chim ưng chỉ để lộ miệng, nên không thể nhìn ra biểu tình, Tất Trạch Việt trong lòng rùng mình, người đeo mặt nạ chim ưng hiển nhiên là thủ lĩnh, võ công đương nhiên cũng là cao nhất: "Yêu quái phương nào, tại sao không dám diện mạo thật để xuất hiện!"
"Ta là ưng, là ảnh diện (cái bóng),vốn không phải là người, đương nhiên chính là yêu quái, cho nên không cần phải quang minh chính đại... Ta chỉ nghe theo phân phó của chủ nhân, đến lấy mạng của ngươi!" Người mang mặt nạ ưng hai chân hơi giật giật, liền từ nhánh cây phi thân xuống. Tuy không có biểu tình nhưng thanh âm kia lại tràn ngập kiêu căng cổ quái.
"Ảnh Diện?" Tất Trạch Việt trong lòng rùng mình: "Ảnh diện? Chẳng lẽ là..."
Âm thanh đánh nhau bên người tựa như biến mất, tâm Tất Trạch Việt đột nhiên trầm xuống, trong thiên hạ này, vĩnh viễn chỉ có một người sở hữu Ảnh Diện, hơn nữa không chỉ có một ảnh diện, người đó không ai khác chính là đương kim hoàng đế.
Đây là lực lượng thủ hộ thần bí mà hoàng đế khai quốc lưu lại cho hậu thế của mình, bọn họ có phương thức truyền thừa đặc thù, võ công rất cao cường... Ảnh Diện là lực lượng thủ hộ, đương nhiên cũng là đệ nhất sát thủ....  Bọn họ nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế, hoàng đế muốn ai chết, đầu người đó trong khoảng thời gian quy định nhất định sẽ rời khỏi thân thể của mình...
Người mang mặt nạ ưng gật gật đầu, từ sau lưng lấy ra một thanh Nguyệt Nha câu, tấn công Tất Trạch Việt.
Sắc mặt Tất Trạch Việt trở nên phẫn nộ mà lạnh như băng: "Vì cái gì?"
"Bởi vì... Ngươi công cao lấn chủ!" Người mang mặt nạ ưng nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu, Nguyệt Nha câu trong tay run lên, phát ra một lực uy hiếp chỉ có cao thủ mới phát ra được đột nhiên đánh tới Tất Trạch Việt.
Tất Trạch Việt hét lớn một tiếng, giơ thương đâm tới người mang mặt nạ ưng, người nọ xê dịch một cái, đột nhiên biết mất, rồi sau đó xuất hiện ở phía sau mũi thương của Tất Trạch Việt, cả người thoát cái nhảy lên, Nguyệt Nha câu trong tay phát ra một mảnh bạch quang, nháy mắt trên tay trái của Tất Trạch Việt liền hiện ra đạo vết thương vừa sâu là vừa dài...
Tất Trạch Việt thét lớn một tiếng, dồn hết lực đạo xuất thương ra. Người mang mặt nạ ưng kêu nhỏ một tiếng, Nguyệt Nha câu cư nhiên rời tay đánh úp tới cổ Tất Trạch Việt. Tất Trạch Việt chỉ cảm thấy một đạo bạch quang chợt lóe, theo phản xa nghiên thân đi , nhưng Nguyệt Nha câu kia tới quá nhanh, tuy đã tránh né nhưng tai trái vẫn bị Nguyệt Nha câu hung hăng cắt mất đi một nửa, máu chảy đầm đìa.
Trong mãnh liệt cảm nhận sâu sắc, Tất Trạch Việt cảm thấy tai mình một mảnh vù vù, tầm mắt có chút mơ hồ, hai mắt sớm đã bị máu che mờ.
Xa xa từ Tề Long quan truyền đến âm thanh tuấn mã...
Là ai đến đây? Hay tai mình bị phá hỏng rồi, sinh ảo giác? Tất Trạch Việt giơ thương gian nan chống đỡ một câu của người mang mặt nạ ưng, nhưng câu phong vẫn như cũ xẹt qua bụng Tất Trạch Việt... Một lượng máu lớn chảy ra, mãnh liệt đau đớn này làm cho Tất Trạch Việt có cảm giác muốn ngất xỉu - hắn không phải đối thủ của người này, căn bản không thể chiếm thế thượng phong...
Xa xa người đến là ai? Chẳng lẽ tai hắn hỏng rồi, đến mắt cũng vậy sao?
"Phụ thân!!!" Tiếng kêu khàn cả giọng...
Là Quyền Ngọc sao? Khóe môi Tất Trạch Việt hiện ra một chút tươi cười, hảo tiểu tử, còn biết vội đến chăm sóc lõa tử trước khi lâm chung a! Không uổng công nuôi dưỡng!
Không còn chống cự, Nguyệt Nha câu sắc bén xuyên qua chân, đau đớn làm cho Tất Trạch Việt có cảm giác muốn đình chỉ hô hấp, nhưng khoảng khắc này, hai mắt của hắn lại nhìn thấy rất rõ, Quyền Ngọc đang đến đây...
Hai mắt Tất Quyền Ngọc đỏ sẫm, thiên lý mã sớm đã bị nàng vứt bỏ, thi triển khinh công như mũi tên rời khỏi cung mà bay đến, mà trong tầm mắt của nàng, trường thương của Tất Trạch Việt cắm trên mặt đất, thân hình cao lớn khôi ngô của phụ thân dựa vào thương mà chống đỡ, đứng ở giữa quan đạo, nhưng mà ánh mắt phụ thân lại ôn hòa từ ái nhìn nàng...
Lượng máu lớn tràn ra từ miệng Tất Trạch Việt, tai không thể nghe thấy âm thanh, trên môi hiện ra ý cười: "Cả đời này của lão tử... Không có năng lực bảo hộ.... bảo hộ ngươi... Nên ngươi phải biết... Phải biết... Đừng trung thành giống như đại... cẩu...."
Thân hình Tất Quyền Ngọc còn chưa vững liền bổ nhào về phía trước Tất Trạch Việt, câu của người mang mặt nạ ưng đã không chút lưu tình từ sau lưng đâm xuyên qua trước ngực Tất Trạch Việt, thân câu rút ra, máu tươi từ miệng vết thương mãnh liệt phun ra, thân mình cao lớn của Tất Trạch Việt rốt cuộc ầm ầm ngã xuống, quan đạo khởi lên một mảnh tro bụi...
Mà ánh mắt hắn không khép lại, khóe môi cư nhiên hiện lên một mảnh tươi cười...
Mà đằng sau nụ cười này là cái gì? Có lẽ vĩnh viễn cũng có ai biết được...
-----
Editor: Chứng kiến phụ thân chết ngay trước mặt là loại đau đớn cỡ nào ah~ Đau thay lão đại~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.