Chương trước
Chương sau
"Là ban ngày ban mặt a...." Cẩm Hà bị Quyền Ngọc đặt lên giường, y phục đã bị Quyền Ngọc lôi kéo cởi bỏ, oán trách nhìn nàng.
"Ban ngày không tốt sao? Ta có thể nhìn ngươi một cách rõ ràng... " Quyền Ngọc cười, nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó rơi xuống trên giường, hai ray hai chân vừa vặn đem Cẩm Hà đặt dưới thân.
"Bại hoại! Ta cảm thấy chúng ta tốt nhất là nên đi ra ngoài một chút, thời tiết hôm nay tốt lắm" Cẩm Hà cố gắng nói, muốn Quyền Ngọc là một chuyện, trong lòng nàng luôn muốn nàng ấy, cảm thấy tất cả đều tốt, trong lòng cũng muốn đem nàng giao cho nàng ấy, nhưng đây là ban ngày ban mặt... Này... Này... Chuyện tình thẹn thùng a.... Quyền Ngọc chết tiệt, cũng quá biết chọn thời gian.
"Đúng vậy, hôm nay thời tiết thật tốt..... Đem ngươi cho ta đi... " Bộ dáng cợt nhã của Quyền Ngọc làm cho Cẩm Hà không còn gì để nói...
"Không cần... Buổi tối..... Buổi tối được không?" Cẩm Hà thân thủ lôi kéo y phục Quyền Ngọc bắt đầu làm nũng.
"Hảo!" Quyền Ngọc nhìn bộ dáng làm nũng, ngoan ngoãn của Cẩm Hà , nhịn không được cúi đầu hôn nàng; "Buổi tối đương nhiên tốt, bất quá hiện tại cũng không muốn lãng phí.... Tất kim nang mua tất quan âm a (?).... Nương tử chúng ta quý trọng thời gian đi..."
Quyền Ngọc nói xuông cúi xuống, đem Cẩm Hà thúc trụ, hai tay bắt đầu cơi đi y phục Cẩm Hà, lại ôn nhu hôn môi nàng, sau đó lại ở bên ta nàng vuốt ve: "Cẩm Hà... Ngươi thật gầy, tâm ta hảo đau.... Ngươi không biết ta luôn nghĩ về ngươi... Cho ta đi... "
"Nhưng là... Này... Ban ngày ban mặt... A... " Cẩm Hà quay đầu đi, đầu lưỡi Quyền Ngọc ở trong tai nành trêu chọc, lời nói tình thâm ý thiết ở bên tai làm cho nàng muốn lui bước.
"Ta nghĩ muốn ngươi... " Quyền Ngọc cũng không hỏi lại, đầu lưỡi ở tai Cẩm Hà liếm lọng khẽ hôn, rồi sau đó di chuyển xuống cổ của nàng, một phen nhẹ nhàng cắn mút, làm cho Cẩm Hà không khỏi hừ hừ ra tiếng, lời cự tuyệt đến bên miệng lại biến thành âm thanh rên rỉ...
Quyền Ngọc nghe âm thanh của Cẩm Hà, chỉ cảm thấy tâm của nàng đang ngày càng sôi trào, giữ lấy dục vọng, bắt đầu dâng lên, Tất Quyền Ngọc vuốt ve thân thể trắng nõn của Cẩm Hà, tham luyến cảm giác da thịt ôn nhu tiếp xúc.
Môi dần dần hôn xuống ngực, Quyền Ngọc yêu thích không buông tay vuốt ve một khỏa mềm mại, môi hôn khỏa mềm mại còn lại, nàng thuộc về loại nữ tử tốt đẹp, làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được. Cẩm Hà ở trong âu yếm của Quyền Ngọc dần dần mê loạn - cảm giác kỳ lạ khi Quyền Ngọc hôn môi vuốt ve trên mỗi tất cơ thể dâng lên, một loại dục vọng nửa muốn ngừng nửa muốn tiếp tục theo da thị bắt đầu tràn ngập. Cảm giác xa lạ kia làm cho Cẩm Hà chỉ có thể ôm lấy đầu của Quyền Ngọc, nhẹ nhàng kêu tên nàng: "Quyền Ngọc... Ta khó chịu...."
"Khó chịu?" Quyền Ngọc dừng lại, hơi hơi nhíu mày, nàng quá mức kích động làm đau nàng ấy?
"Đừng có ngừng..." Cẩm Hà bị Quyền Ngọc đột nhiên dừng lại động tác âu yếm khiến cho nàng có chút khó nhịn, hôn môi kia làm cho nàng thân thể nàng sinh ra phản ứng kỳ quái, cảm giác muốn càng nhiều dần dần nảy lên, đó là khó nhịn, nhưng khi nàng ấy dừng lại, thân thể tựa hồ sinh ra khát vọng...
"Làm ngươi đau sao?" Quyền Ngọc hỏi, tay nành tập qua thương, chỉ sợ thật sự sẽ có chút mạnh, Quyền Ngọc hơi hơi ngẩn đầu nhìn hồng ngân trên vai Cẩm Hà nghĩ - thời điểm kích tình tối hôm qua, nàng cũng không có chú ý lắm, nắm bả vai Cẩm Hà liền đem nàng ấy nặng ra hồng ngân.. Chỉ sợ da thịt non mềm kia không chịu được sự vuốt ve của nàng...
"Không phải.... Không phải... Ta không biết.... " Cẩm Hà cau mày kháng nghị, không muốn cùng Quyền Ngọc tách ra, thẹn đỏ mặt đem đầu của nàng ấy ấn xuống ngực của mình, cổ vũ động tác này, làm cho Quyền Ngọc nhớ đến thời điểm Cẩm Hà muốn nàng, nành chẳng phải cũng 'khó chịu'... Chẳng qua khó chịu kia là muốn nhiều hơn mà thôi... Nữ nhân này, kinh nghiệm muốn nàng thật ra rất phong phú, đến phiên nàng, trong mê loạn sẽ không biết làm sao...
Quyền Ngọc suy nghĩ cẩn thận, tiếp tục hôn mút ở trên người nàng, mà Cẩm Hà lại nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, tỏ vẻ bất mãn.
Quyền Ngọc thật ra cũng không dám dùng tay vuốt ve như thế nào - thật sợ nàng không biết nặng nhẹ, làm nàng bị thương, vì thế nhẹ nhàng vuốt ve, đầu lưỡi lại âu yếm ngực nàng ấy. Khiêu khích này làm cả người Cẩm Hà đỏ ửng.
Tay Quyền Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve qua thắt lưng của nàng, lướt qua đùi, rồi sau đó từ đùi trong vuốt lên trên, nhẹ nhàng trượt qua hạ thể của nàng. Thân thể Cẩm Hà nháy mắt căng thẳng, đợi cho ngón tay Quyền Ngọc rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không hiểu sao có chút thất vọng.
Quyền Ngọc nhìn phản ứng đáng yêu kia của Cẩm Hà, liền đi xuống hạ thân, bàn tay một đường ở giữa đùi nàng vuốt ve qua lại, làm cho trái tim Cẩm Hà đập loạn không ngừng...
Ngón tay xẹt qua hạ thể Cẩm Hà, không biết từ khi nào đã nhiễm một tầng mỏng dịch thủy, cảm giác trắng mịn này làm cho Quyền Ngọc rất muốn cứ như vậy xâm nhập vào trong thân thể của nàng, nhất là Cẩm Hà đang khó chịu vặn vẹo, làm cho dục vọng của người ta trở nên điên cuồng...
Bất quá, Cẩm Hà là lần đầu tiên, Quyền Ngọc nghĩ nhất định phải ôn nhu đối đãi.
Hôn mút dần dần hướng xuống bụng của nàng, Cẩm Hà khẩn trương, căng thẳng theo cảm giác trên da thịt đi ra, Quyền Ngọc thả chậm tốc độ, ở trên bụng của nàng liếm mút, tay vuốt ve, mềm mại cũng chưa từng dừng lại.
Đợi cho Cẩm Hà làm quen với đụng chạm hôn môi như vậy, Quyền Ngọc mới nhẹ nhàng hôn xuống, dừng lại ở gốc đùi của nàng, rồi sau đó chậm rãi tách hai chân của nàng ra, hôn vào đùi Cẩm Hà...
Da thịt non mềm là cho Quyền Ngọc yêu thích không buông tay, mà phong cảnh gần ngay trước mắt, kích thích kinh hoàng của lòng nàng, dục vọng dâng lên, Quyền Ngọc chỉ có thể khắc chế...
Cẩm Hà run sợ trốn tránh rốt cuộc cũng đã biến mất, môi Quyền Ngọc mới bắt đầu chậm rãi dời về chốn dầu nguyên kia. Môi nhẹ nhành đụng vào, hai chân Cẩm Hà không tự chủ nà kẹp chặt, chẳng qua thân thể Quyền Ngọc đã cản trở nàng...
Nhẹ nhàng hôn qua chân mềm mại, sau đó hướng tới địa phương đã muốn độ khởi phấn hồng kia... Thân thể Cẩm Hà run run, âm thanh phát ra khó có thể kìm nén.
Quyền Ngọc rốt cuộc tiến đến rốn, đầu lưỡi nhẹ nhàng hồ lộng, thân thể Cẩm Hà theo dó run run không thôi, hai tay nắm lấy tóc của Quyền Ngọc, trong miệng chỉ có thể lung tung gọi tên nàng.
Bị đầu lưỡi Quyền Ngọc nhấm nháp nổi lên dục vọng, trong mềm nhẹ liếm lộng, Cẩm Hà chỉ cảm thấy thân thể sắp không thuộc về nàng nữa rồi, toàn bộ cảm quan của nàng cơ hồ đều tập trung đến địa phương bị Quyền Ngọc liếm mút, rên rỉ kích thích cùng hưng phấn bị Quyền Ngọc dẫn ra càng lúc càng chồng chất.
Đầu lưỡi Quyền Ngọc rốt cuộc buông tha cho chỗ đó, lại đi xuống phía dưới, địa phương sớm đã ướt đẫm, đầu lưỡi Quyền Ngọc ở cửa đào viên bát lộng liếm láp, tiếng nước rõ ràng làm cho Cẩm Hà trong mê loạn sinh ra ngượng ngùng - đó là âm thanh gì, nàng đương nhiên biết... Thời điểm Quyền Ngọc ở trong tay nàng, hồng thủy tràn ra giống nhau, nhưng là đây là ban ngày... Nàng ấy đương nhiên đem nàng xem rõ rành mạch...
Hảo ngượng ngùng...
Thân thể Cẩm Hà khắc chế hưng phấn, muốn vuốt ve Quyền Ngọc, không nghĩ tới đầu lưỡi Quyền Ngọc độ nhiên sáp nhập vào bên trong, nhất thờ Cẩm Hà chỉ cảm thấy trong đầu nhất tạc, thân thể vừa mới cử động lại ngã xuống lại trên giường. Mà đầu lưỡi Quyền Ngọc ở chỗ kia tiến tiến xuất xuất...
Đầu lưỡi sáp nhập, cảm giác làm cho thân thể chướng bụng hết sức rõ ràng, sau khi thích ứng, là cảm giác sảng khoái, nhưng là.. Nhưng là... Còn chưa đủ...
Còn muốn nhiều hơn một chút.
Quyền Ngọc cảm giác được thoải mái cùng bất mãn của Cẩm Hà, đem đầu lưỡi đi lên phía trên mộ chút, mà ngón tay đã muốn dính đầy chất lỏng của nàng bắt đầu tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể Cẩm Hà...
Một tiếng rên thống khổ, thân thể Cẩm Hà đột ngiên cong lên -- đau!
Quyền Ngọc đau lòng ôm nàng, không ngùng hôn môi vuốt ve, rốt cuộc làm chi thân thể căng thẳng của nàng trầm tĩnh lại, dòng suối nguyên bản ồ ồ chảy bởi vì đau đớn độ nhiên khô lại. Da thịt ấm nóng gắt gao bao lấy Quyền Ngọc, làm cho Quyền Ngọc nửa điểm cũng không dám động.
Quyền Ngọc hôn mộ chút lên nhụy hoa của Cẩm Hà, đầu lưỡi hết sức khiêu khích, ngon tay vỗ về chơi dừa với ngực nàng, rốt cuộc đau đớn bắt đầu rời xa, dục vọng quen thuộc ở trong chỗ sâu nhất trong thân thể bắt đầu dâng lên, miệng Cẩm Hà dần dần lộ ra âm thanh rên rỉ, mà thân mình mềm mại nguyên bản cứng ngắc bắt đầu hơi hơi vặn vẹo mời...
Tay Quyền Ngọc mới rốt cuộc bắt đầu đi tìm huyền bí bên trong thân thể Cẩm Hà...
Được ái nhân yêu... Là cảm giác gì...
Được người ngày tư đêm tưởng ôm... Là cảm giác gì...
Được người chính mình khát vọng có được... Đưa lên đỉnh, là cảm giác gì...
Thời khắc cuối cùng, Quyền Ngọc gặt gao ôm Cẩm Hà, ngón tay ở trong thân thể nàng bị nàng hút chặt, bên tai là tiếng kêu của nàng, trong tay là nàng không tự chủ được run run, mà chỗ sâu nhất trong thân thể, vách thịt non mềm bao vây biến thành kịch liệt run rẩy....
"Ta yêu ngươi..." Đây là câu cuối cùng Cẩm Hà nghe được.... Trước khi lâm vào hôn mê sau cực độ hưng phấn...
Tất Quyền Ngọc ôm thân thể gầy yếu của nàng, tràn đầy đau lòng, dò xét mạch đập của nàng, liền biết nàng sau khi hưng phấn quá độ mới lâm vào trạng thái như vậy, liền thương tiếc ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, cùng nàng ngủ trong chốc lát...
Thời điểm gần giờ ngọ, Tất Quyền Ngọc không thể không đem Cẩm Hà đánh thức: "Cẩm Hà, một lát nữa cơm sẽ được đưa đến..."
"Ngô... Ta mệt quá... " Cẩm Hà không thuận theo, trở mình đối diện Quyền Ngọc , một bàn tay phi thường thuận  tay cầm lấy một bên ngực Quyền Ngọc, tiếp tục ngủ.
"Thái hậu nương nương của ta, đợi một lát nữa cũng nữ tiếng vào.... Ngươi cứ như vậy cho các nàng nhìn thấy?" Tất Quyền Ngọc dở khóc dở cười... Khi nàng ấy ngủ, rất thích nắm lấy ngực của nàng, có đôi khi mơ màng còn có thể xoa nắn cả hai khỏa...
"Mặc kệ.... Làm cho các nàng đi đi... Ta muốn ngủ... " Cẩm Hà đem mặt chôn ở ngực Tất Quyền Ngọc, như tiểu động vật cọ cọ...
"Ngoan... Rời giường...." Quyền Ngọc ôm nàng, ngồi dậy, Cẩm Hà tựa vào đầu vai của nàng, hoàn toàn không có bộ dáng thức tỉnh - cả đêm hôm qua không ngủ, sau khi lâm triều lại kịch liệt vận động, không mệt mới là lạ. Ai như vậy cũng sẽ mệt - ngoại trừ Tất Quyền Ngọc....
Tất Quyền Ngọc cũng không nói gì, lại đau lòng, ôm nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng theo lưng của nàng vuốt ve đi xuống - buổi sáng hôm nay mới phát hiện địa phương mẫn cảm của Cẩm Hà.
Nhất thời, sống lưng Cẩm Hà căng thẳng, giãy dún ngẩng đầu lên: "Đừng sờ.... Đừng... Nhột... "
"Ngoan!" Tất Quyền Ngọc hôn nàng, không khiêu khích nữa, tay để trên ngực của nàng, truyền qua chút chân khí. Cẩm Hà thế này mới cảm thấy tốt...
"Ta thấy, vẫn là luyện võ đi..." Tất Quyền Ngọc tổng kết nói...
"Được rồi... Luyện võ thì luyện võ! Bất quá, chuyện này quên đi... Cung nữ rất nhanh sẽ đưa cơm xuống, chúng ta trước rời giường. Hôm nay, ngươi cũng đừng đi, ở lại bồi ta ăn cơm, ta muốn nhìn thấy ngươi... " Cẩm Hà ngồi trên đùi Quyền Ngọc, bĩu môi, an bài.
"Vi thần tuân mệnh!" Tất Quyền Ngọc giả đứng đắn một phen, trong miệng thì nói lời đứng đắn nhưng trên tay lại không thành thật.
"Làm gì vậy? Không phải rời giường sao?" Cẩm Hà cắn nàng một ngụm.
"Vâng... Rời giường! Ta tới hầu hạ Thái hậu nương nương mặc quần áo... " Quyền Ngọc ôm Cẩm Hà đứng lên, Cẩm Hà chỉ thấy chân một trận mềm nhũn, lại dựa vào Quyền Ngọc.
Tất Quyền Ngọc thở dài một tiếng, nhận mệnh giúp Cẩm Hà mặc y phục, lại ôm nàng ngồi lại trên giường, giúp nàng mang hài, Cẩm Hà thế này mới đứng dậy. Vội vàng chảy tóc cho thật tốt.
Hai nhìn vào kính giống như tân phu thê tương thân tương ái, không khỏi hiểu ý nhau phát ra tiếng cười...
Thật tốt.... cùng một chỗ thật tốt....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.