Lại đến thời điểm sắc hoa mãn thành nở rộ, binh sĩ đưa tin ở Hà Tây quân đoàn đang đưa thư đến kinh thành, nhưng lại không đi đến Tất phủ vì Tất Quyền Ngọc đưa thư nhà sau, nơi hắn đang đến là Tả Tướng phủ, đương nhiên chính là đi đưa thư tình của Tất Quyền Ngọc. Người gác cổng tiếp nhận thư, đang định đi đưa cho đại tiểu thư, không nghĩ tới lại truyền đến âm thanh của lão gia: "Cái gì vậy? Đưa ta xem?" Người gác cổng vội vành đưa thư cho Tôn Yến. Tôn yến vừa nhìn liền thấy nét chữ tiêu sái tuấn tú trên thư tín, đúng là viết: Người nhận Tôn Cẩm Hà tiểu thư, Tướng phủ. Tôn Yến hô nhíu mày, lắc đầu đem thư tin giao cho người gác cổng: "Đem đốt đi, về sua thư tín từ Hà Tây quân đoàn đưa đến chỉ cần là gửi cho tiểu thư, đều trực tiếp đem đi thiêu hủy!" "Vâng! Lão gia!" Người gác cổng có chút không rõ, thư gửi từ Hà Tây đến cho tiểu thư đương nhiên là do Tất tam công tử gửi đến. Mà trước giờ lão gia luôn yêu thích Tất tam công tử, bòn hạ nhân đều lén nghị luận, chỉ sợ khống quá hai năm nữa Tất gia cùng Tôn gia liền kết thành thông gia. Nhưng không biết vì sao lão gia nay lại nỡ lòng lấy bổng đánh uyên ương! Tôn Yến ở trong vườn đi đi lại lại, nghĩ cảm tình của Cẩm Hà cùng Quyền Ngọc không phải ngày một ngày hai đều đó hắn biết được, hai người là thanh mai trúc mã nên tình cảm rất sâu đậm, nhưng Tất Quyền Ngọc đã có hôn ước, chuyện của hai nười đương nhiên cũng sẽ không có kết quả, ngay Tất Quyền Ngọc đã đi Hà Tây quân đoàn, việc Quyền Ngọc đính hôn cần giait thích cho Cẩm Hà hiểu, hảo hảo khuyên nàng không nên suốt ngày đều tưởng nhớ Tất Quyền Ngọc mới phải. Vì thế, liền kiêu hạ nhân đi gọi Cẩm Hà, còn hắn thì ngồi tại đình lý, sai người đem trà cùng một ít điểm tâm như vậy thì cùng nàng nói chuyện mới tốt. "Phụ thân!" Tôn Cẩm Hà rất nhanh liền đến, trên tay cầm túi giữ ấm, thời tiết vẫn còn một chút lạnh. Tôn Yến nhìn về phía Tôn Cẩm Hà, mười bốn tuổi nàng đã có dấu hiệu trỗ mã, trong mắt lúc nào cũng có một cỗ tao nhã: "Lại đây, ngồi xuống cùng phụ thân!" Tôn Yến hướng Tôn Cẩm Hà ngoắc ngoắc. "Sao hôm nay phụ thân lại có nhã hứng như vậy?" Cẩm Hà cười bước vào đình, ngồi xuống đối diện Tôn Yến. Nhà hàng bên cạnh gót chân em một chén trà nói trời tháng 3 hành khí chưa hết cũng không thấy ánh mặt trời mau lấy áo choàng của tiểu thư lại đây "Thời tiết hôm nay rất tốt, phía hoàng thượng cũng không có việc gì nhưng lại cùng một số vị đại thần hàn huyên một chút việc tư, Cẩm Hà vốn muốn để mẫu thân người nói chuyện này cùng ngươi nhưng lại nghĩ nàng đối với hài tử của các quý phụ khác cũng không quen thuộc cho nên ta trực tiếp tìm ngươi" Tôn Yến thoải mái cười tựa hồ bị ảnh hưởng bởi cảnh xuân tươi đẹp nên tâm tình tốt lắm. "Phụ thân, có gì cứ nói thẳng." Tôn Cẩm Hà hơi hơi nhíu mày, nghe ý tứ trong lời nói của phụ thân, nàng như thế nào lại cảm thấy có chút không ổn. "Buổi chiều hôm nay Võ Chiêu đặc biệt đến nói chuyện cùng ta, hắn nói Võ Sách nhà hắn năm nay đã 15, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nay lại là người bên Thái Tử, tuy không thể nói rõ thành tựu nhưng tốt xấu gì cũng là người có tài trong lớp thiếu niên hắn đối với ngươi cũng rất có thành ý." "Ý tứ của phụ thân là gì?" Tôn Cẩm Hà ngẩng đầu nhìn Tôn Yến, không rõ ý tứ hôm nay của phụ thân là gì, Tôn Cẩm Hà biết phụ thân căn bản không thích Võ Sách, cũng không có khả năng muốn nàng gả cho hắn, chỉ sợ lần trò chuyện này còn có ẩn ý khác. "Cẩm Hà, vấn đề không phải là ý tứ của phụ thân là gì, phụ thân chỉ muốn cùng ngươi nói một chút mà thôi, không quá 2 ngày nữa ngươi đã mười lăm rồi làm phụ thân, đương nhiên phải đem chuyện của ngươi đã ở trong lòng, Võ Sách kia ta đương nhiên không thích, nhưng trên mảnh đất Phượng Linh nay nếu như nói môn đăng hộ đối, luận về tài hoa tiền đồ, có thể xứng đôi với ngươi, cũng chỉ có thiếu niên trong kinh thành, tuy rằng hôn ước của nữ tử từ xưa đến nay đều là môi ước chi ngôn, nhưng ta lại muốn ngươi hợp ý nên ta muốn hỏi ý tứ của ngươi, chúng ta là phụ tử nói chuyện không có ngoại nhân ở đây, có gì ngươi cứ nói thẳng..." Tôn Yến nhẹ nhàng bâng khuân đem sự tình dẫn dắt vào vấn đề chính. Tôn Cẩm Hà đang định muốn nói, Tôn Yến lại mở miệng: "Công tử công bộ Thành đại nhân Thành Quân cùng tuổi với ngươi, mấy ngày gần đây có vài vị đại nhân tiến cử hắn làm binh bộ tham sự chỉ sợ không qua bao lâu nữa liền có thể chuẩn xuống dưới, tuy rằng là một chức vụ nho nhỏ nhưng hắn là một người thông minh, thông thấu, là con người ngay thẳng, tiền đồ tự nhiên sẽ rộng lớn, Thành đại nhân nhiều ngày trước cũng đã nói chuyện với ta, hắn cũng có chút ý tứ này..." Tôn Yến không đợi Tôn Cẩm Hà mở miệng, lại nói: "Công tử của lại bộ Ngô Đại Nhân nay mười bảy cũng đã nhập sĩ, người này ổn trọng xử sự thạo đời, có nãi thụ phong, ở trong giới trẻ cũng là một nhân vật..." "Phụ thân!" Tôn Cẩm Hà rốt cuộc có thể mở miệng, kêu một tiếng lại cảm thấy không tiện mở miệng, việc nam nữ này nhiều người vẫn không thể nói thẳng được. Tuy nàng và quyền Ngọc đã tự định chung thân, nhưng dù sau nàng cũng là cô nương chưa lấy chồng đối với chuyện này, đương nhiên sẽ thẹn thùng. "Cứ nói đừng ngại!" Tôn Yến mở miệng. "Phụ thân người xem, Quyền Ngọc... của Tất gia như thế nào?" Tôn Cẩm Hà thấp giọng nói, song không khỏi đỏ mặt. "Aiz..." Tôn Yến thở dài một tiếng sau đó có chút tiếc hận nói:" Hài tử Quyền Ngọc này, yuy là có chút bướng bỉnh nhưng hắn là hậu bối mà ta để ý nhất, chỉ tiếc, từ khi hắn còn nhỏ phụ thân Tất tướng quân của hắn đã định sẵn hôm ước rồi, chỉ sợ là chờ khi hắn đến tuổi, liền thành thân!" "Cái gì? Phụ thân, hắn đã có hôn ước?" Tôn Cẩm Hà ngẩng đầu nhìn Tôn Yến, sắc mặt tái nhợt. Đối với lời nói này, nàng hoàn toàn không dám tin. Nếu hắn đã có hôn ước thì cần gì phải đến trêu chọc nàng? Nếu đã có hôn ước, vậy sao lại nói chỉ duy nhất muốn cưới mình nàng mà thôi? Không có khả năng? Như thế nào lại có khả năng? Quyền Ngọc căn bản sẽ không nói dối nàng! "Đúng vậy, ta cũng rất thích hắn, lúc ta nói chuyện này cùng Tất tướng quân, mới biết, là năm đó lúc hắn còn còn làm trưởng đoàn ở Hà Tây quân đoàn đã vì Quyền Ngọc đính ước với nữ nhi của một huynh đệ kết nghĩa của hắn, sau khi hắn hồi kinh, tuy chưa nói gì, nhưng cũng đã có thư từ qua lại, tuy rằng gia đình đối phương không cao, nhưng hắn là một người trọng nghĩa khí, cho nên lần này hắn đưa Quyền Ngọc đến Hà Tây quân đoàn, thứ nhất là muốn hắn đi quân doanh để tôi luyện bản thân, dù sao Tất ra cũng là tướng môn, vả lại nữ tử mà Quyền Ngọc có hôn ước chính là ở Ngọc Long thành. Lần đi này, chờ Quyền Ngọc lớn chút hắn sẽ đem sự tình của hai người bọn họ thực hiện... bất quá việc này, lúc Quyền Ngọc rời đi, khả năng hắn còn chưa biết..." Nội tâm Tôn Cẩm Hà một mảnh hỗn loạn, trong lòng chỉ có một tiếng nói không có khả năng! Không có khả năng! Nhưng nàng hiểu trong lời của phụ thân nói việc này Quyền Ngọc chắc còn chưa biết... "Phụ thân, Cẩm Hà còn nhỏ, tạm thời không đề cập đến chuyện thành thân, nếu như có người để cập đến, thỉnh phụ thân đều đẩy đi, chờ lớn một chút sẽ định đoạt thật tốt..." "Trời lãnh, ta về phòng trước!" Tôn Cẩm Hà chỉ cảm thấy nàng không muốn nghe tiếp nữa, cũng vô pháp tiếp tục ứng đối, vừa nói một bên vừa đứng dậy có chút mất hồn rời đi, thậm chí thời điểm bước xuống bậc thang còn lão đảo, vừa vặn được nha hoàn bên cạnh để lấy. Tôn Yến nhìn bóng dáng hoảng sợ rời đi của Tôn Cẩm Hà chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó hắn gọi quản gia đến để phân phó: "Nhiều ngày này, phải chú ý đến Ẩm Thực Khởi Cư của tiểu thư, nếu có chuyện gì liền đến bẩm báo cho ta biết, nếu nàng có thư từ gì trước phải đưa đến cho ta." Mà Cẩm Hà, bước chân hỗn độn vội vàng trở về phòng, ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, trong lòng nhất thời tâm loạn như ma. Quyền Ngọc thật sự đã có hôn ước sao? Phụ thân sẽ lừa nàng sao? Sẽ không, quan hệ của phụ thân cùng Tất tướng quân rất tốt, nếu luận về thân phận, Tất gia cùng Tôn gia tuyệt đối là môn đăng hộ đối! Hai nhà kết thân, nữa điểm cũng không có chút vấn đề, mà trong thiếu niên văn võ khắp cả thành này, phụ thân thích nhất cũng là hắn. Như vậy, Tất tướng quân thì sao? Tất Tướng Quân sẽ lừa phụ thân sao? Sẽ không? Nàng là nữ nhi của tả tướng, luận mĩ mạo, luận tài học, luận phẩm đức, Cẩm Hà tự tin trong khắp kinh thành này, cũng sẽ không có người hơn mình... Như vậy, lời đó là thật sao? Hắn thật sự đã có hôn ước. Làm sao có thể? Làm sao có thể? Cẩm Hà chỉ cảm thấy lòng mình giao đảo khó chịu, nhớ lại bộ dáng tuấn tú của hắn, nhớ tới nụ cười lưu manh của hắn, nhớ lúc bộ dáng chất phác đáng yêu của hắn khi cầm tay nàng, nhớ tới lúc hắn nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập tình ý, nhới hắn ôm hôn nàng, nhớ hắn đã nói cả đời này nếu hắn kết hôn liền phi khanh không cưới, nhớ nàng nói sẽ chờ hắn trở về, nhớ hắn nói rất nhanh sẽ trở về,... Nhớ hắn còn nói nếu này mang thai đứa nhỏ của hắn thì hãy đi tìm hắn, điều gì hắn cũng sẽ không quan tâm muốn cùng nàng nuôi dưỡng hài tử... Nhưng hắn đã có hôn ước! Cẩm Hà dựa lưng vào ghế, hai hàng lệ không nhịn được, chảy xuống, chính nàng phải làm sao bây giờ? Chính nàng có hay không hoài thai hài tự của hắn? Thật hy vọng nàng hoài thai hài tử của hắn, sau đó nàng chuyện gì cũng sẽ không quan tâm, chỉ cần ở cùng với hắn! Miên man suy nghĩ, lại nghĩ không ra, Cẩm Hà tựa lưng vào ghế, hỗn loạn mà thiếp đi. Trong mộng gặp được hắn, y vẫn là bộ dáng lúc nhỏ, nháy mắt đã trở thành một thiếu niên, đang định hỏi, ngươi đã có hôn ước sao? Lại không mở miệng được, bỗng nhiên nàng lại thấy hắn với một nữ tử khác ở cùng một chỗ, tùy nàng chất vấn như thế nào đi nữa, hắn tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy. Cẩm Hà nhất thời đi thương, không nhịn được gào khóc tỉnh lại, mới phát hiện lệ ướt đẫm cả áo, nhìn nàng trong gương sắc mặt tái nhợt, không nói nên lời, mê mang tiều tụy. "Tiểu thư!" Nha hoàn nghe thấy tiếng khóc vội vàng bước vào: " Tiểu thư làm sao vậy?" Cẩm Hà vô lực mở miệng: "Là ác mộng mà thôi!" "Tiểu thư muốn ngủ thì hãy lên giường mà ngủ, người như vậy dễ dàng sinh bệnh..." Nha hoàn đến dìu nàng, nàng thất thiểu cự tuyệt. "Liên Nhi, ngươi có biết nam nữ làm thế nào sẽ hoài thai không?" Cẩm Hà cuối đầu ở miệng, chỉ cảm thấy chuyện tu nhân này, nàng nay lại không sợ khiển trách mà nói. Bi thương cho tâm tư không có người kia, tựa hồ cũng quên mất đi thật nhiều cảm xúc, cả e thẹn cũng rời xa này. "A? Tiểu thư người?" Nha hoàn tâm nhất thời nhảy dựng, chuyện này thật ra nàng cũng biết, dù sao cũng là nha hoàn không thể so với tiểu thư tinh quý, thường thường sẽ tụ tập nói chuyện liền biết một chút, cũng hiểu rõ nội tình, chính là sự tình này làm sao người ta có thể nói được. "Ta mười bốn tuổi rồi, cũng nên biết một chút, trong thư văn chỉ nói nam nữ đồng chẩm liền hoài thai, nhưng đây là thánh nhân nói cũng như không nói, cho nên ta xem thư tuy nhiều, nhưng cũng không rõ, hôm nay ngươi liền giúp ta giải thích nghi hoặc đi?" Cẩm Hà chậm rãi nói. "Này... tiểu thư... ta sợ nói rồi sẽ làm bẩn tai ngài..." Nha hoàn còn chưa nói đã đỏ từ mặt cho đến cổ. "Cứ nói đừng ngại. Trong thư giảng đây là ma đạo, nhưng nhân loại cũng sinh sản như vậy, nếu như mỗi người đều làm theo lời Thánh nhân, thì cũng đã sớm diệt vong,... là tốt là xấu, là ma đạo hay là chính đạo, ta tự nhiên phân rõ ràng, người cứ nói thẳng!" "Vâng, tiểu thư!" Nha hoàn cố lấy dũng khí, sau đó đem sự tình nam nữ mà mình biết nói rõ, Cẩm Hà cũng hỏi hai nơi, thế này mới hiểu được đạo lý trong đó. "Ngươi đi đi!" Cẩm Hà phất tay cho nha hoàn ra ngoài. Chính nàng vẫn như cũ tựa lưng vào ghế, mang thai? Ha ha... Thật sự là chuyện buồn cười! Như vậy Quyền Ngọc? Đoạn duyên phận của ta và ngươi liền kết thúc sao? Rốt cuộc đây là đoạn nghiệt duyên sao? Hay là ta đi tìm người trở về? -------- Xin lỗi mina chan, dạo này gặp chút chuyện tại hạ không edit được, nhưng tại hạ hứa sau này sẽ chăm chỉ? Ngược tâm Cẩm Hà quá! Sau này còn ngược nữa!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]