Chương trước
Chương sau
Đường Lạc hiểu rõ ý tứ của Kỷ Thần Tu, cũng nguyện ý tin tưởng cậu, nhưng hiểu rõ và tin tưởng cùng tồn tại trong một lý trí bị xói mòn thường trở nên rất nhỏ nhặt không đáng kể. Yên tĩnh cả một buổi tối, Đường Lạc đã nghĩ thong suốt, Kỷ Thần Tu đâu có làm gì sai, chuyện này là do bản thân hắn quá đường đột, nếu như cứ cứng nhắc quá đáng, cuối cùng cũng chính là tự tìm khó chịu cho bản thân.

Cho nên ngày hôm sau, lúc đi làm có đụng phải Kỷ Thần Tu ở dưới lầu, hắn cũng rất tự nhiên mà chào hỏi cậu, dáng vẻ tươi cười một chút cũng nhìn không ra dấu vết của ngày hôm qua.

“Anh không tức giận?” Kỷ Thần Tu ghé vào cửa sổ xe, mỉm cười với Đường Lạc.

“Tức giận? Chưa đến mức đó!” Đường Lạc nhớ lại cái cớ của hắn mặc dù có hơi miễn cưỡng, nhưng cũng không phải là không thể dùng, may là hôm qua cũng không có gì thất lễ nhiều, lấy lại quyền chủ động, nhìn túi văn kiện trên tay Kỷ Thần Tu, hỏi: “Em muốn đến tòa soạn sao?”

“Ừm! Hôm nay nộp bản thảo, còn có một số việc cần nói, tự mình đưa đến sẽ yên tâm hơn.”

“Lên xe đi!” Đường Lạc do dự một chút, rất phóng khoáng mà bắt chuyện với Kỷ Thần Tu.

Kỷ Thần Tu chớp chớp mắt, cười hì hì mở cửa ngồi vào trong xe, sau đó vẫn còn cười. Đường Lạc liếc cậu một cái, liền hỏi một chút điểm mấu chốt của chủ đề kỳ này, sau khi Kỷ Thần Tu lóng ngóng vụng về trả lời một chút, do do dự dự lên tiếng, “Có chuyện này… Sau khi hoàn thành kỳ này, tui sợ rằng sẽ không thể viết bài cho mấy anh được nữa.”

“Hả? Sao vậy?” Đường Lạc vô cùng kinh ngạc, nếu như hắn nhớ không lầm thì Kỷ Thần Tu đảm đương loại văn chương ái muội này cũng đâu phải là không có hiệu quả.

“Bởi vì…” Kỷ Thần Tu cắn môi nhìn Đường Lạc, bỗng nhiên đưa tay giúp hắn chỉnh lại caravat có hơi bị lệch, “Sau này anh sẽ biết.”

Kỷ Thần Tu không muốn nói Đường Lạc đương nhiên cũng sẽ không hỏi, chỉ hơi nghiêng đầu để Kỷ Thần Tu dễ dàng chỉnh lại caravat giúp hắn, hắn cũng không them để ý xem tư thế này có bao nhiêu kỳ quặc, chỉ cảm thấy rất tự nhiên, có điều, “Bây giờ em mới có chút khởi sắc, sao lại không làm tiếp? Hay tại điều kiện của chúng tôi đưa ra quá thấp?”

“Không phải… Chỉ là…” Kỷ Thần Tu bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì, “Ta sợ phiền phức.”

“Được rồi!” Đường Lạc cũng không tiện yêu cầu quá đáng, dù sao partner trong công tác từ trước đến nay đều là kẻ đến người đi, hợp rồi tan dù sao cũng tốt hơn là bị mất thể diện. Thay đổi cách suy nghĩ, cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất thì mâu thuẫn giữa hắn và Ngải Thanh cũng ít đi.

“… Em nói với Ngải Thanh chưa?”

“Chưa!” Kỷ Thần Tu nhìn tài liệu trong tay, nói rất tự nhiên: “Đương nhiên là nói cho anh trước sẽ tốt hơn.”

“Hả? Không phải em thích Ngải Thanh sao? Không nói với nó trước hình như không tốt lắm đâu?” Được rồi! Đường Lạc thừa nhận thử thăm dò là rất mất phong độ, nhưng khóe mắt lại chăm chú nhìn Kỷ Thần Tu vì câu hỏi này mà cả người cứng đờ. Quả nhiên là đâm trúng tử huyệt, hắn có phần căm ghét sự đâm phá của bản thân.

“Aishh…” Kỷ Thần Tu thở dài yếu ớt, “Đường Lạc, hình như anh rất tò mò về cuộc sống riêng của tui nha?”

Tsk… Mặt của Đường Lạc không nhịn được mà đen lại. Bị hỏi thẳng như vậy, cho dù da mặt Đường Lạc có dầy đến cỡ nào thì cũng không thể hỏi tiếp. Muốn nói sang chuyện khác lại bị vẻ mặt tươi cười đến xảo quyệt của Kỷ Thần Tu đá văng. Vẻ ung dung bình tĩnh của hắn cho tới bây giờ dường như vẫn không có tác dụng ở trước mặt Kỷ Thần Tu.

Mãi đến cửa của tòa soạn cũng không thèm nói thêm lời nào, hai người ở bên trong không gian nhỏ hẹp nội vẫn ăn ý duy trì sự yên tĩnh. Đến tận sau khi bước xuống xe.

“Đường Lạc!” Kỷ Thần Tu xuống xe xong đột nhiên nửa đường quay trở lại.

“Có chuyện gì?” Đường Lạc kinh ngạc nhìn Kỷ Thần Tu mặt tươi hơn hoa.

“Anh nên nhớ lại thật kỹ những cuộc đối thoại của chúng ta một chút, mới có thể phân tích được Ngải Thanh đối với tui mà nói là cái gì?” Tay cầm tài liệu, phe phẩy giương nanh múa vuốt. Tâm tình dường như cực kỳ tốt.

Đường Lạc lại hoàn toàn tương phản, mặt càng đen thêm, từ đêm qua Kỷ Thần Tu đã bắt đầu nói năng quái gở như vậy. Luôn cảm thấy cậu đang che giấu cái gì, rồi lại không nghĩ ra người như Kỷ Thần Tu có thể giấu giếm hắn cái gì.

Mới lên tầng trên đã cảm nhận được điện thoại trong túi vang lên.

“Buổi trưa mời tui ăn cơm đi! Tui không có mang tiền.”

Đường Lạc nhìn số điên thoại trên màn hình liền giận không có chỗ phát tiết, trêu chọc hắn rất vui phải không?

“Để Ngải Thanh mời em!”

Hung hăng phun ra năm chữ. Đá văng cửa phòng làm việc, ý cười dần dần dâng lên khóe miệng. Gọi điện thoại dặn trợ lý hôm nay không cần mua bữa trưa cho hắn.

Hôm nay bản gốc phải xuất hiện, cấp dưới đoán chừng cũng đang tranh thủ, Đường Lạc trái lại rất nhàn rỗi, xoay ghế nhìn ra bên ngoài cao ốc, tâm tình tốt đến mức không giải thích được, nhìn cái gì cũng thất rất vui vẻ.

Gần trưa thì Ngải Thanh tới, trong tay còn cầm bản gốc đã được hoàn thành.

“Tại sao lại là cậu đem tới?” Giao bản gốc vốn không phải là việc của Ngải Thanh, Đường Lạc cảm thấy tò mò cũng không có gì lạ.

“Ông xem thử trước đi!” Ngải Thanh có hơi do dự, đưa bản gốc tới.

Đường Lạc hoài nghi nhận lấy bản mẫu. Phía đầu đều giống như hắn dự đoán, thậm chí so với hắn tưởng tượng còn có nhiều chỗ làm tốt hơn, cho đến khi lật đến phần bài viết. Đường Lạc cảm thấy bản thân triệt triệt để để bị người ta sắp đặt, tay siết chặt lấy bản gốc làm khá tốt, cười khẩy. Tốt lắm… Ngải Thanh, Kỷ Thần Tu, không ngờ hai người lại giấu giếm kỹ đến vậy.

Nói thật, làm tạp chí đôi khi đúng là đôi khi phải dùng đến mánh lới, mà mánh lới nơi thương nghiệp, không thể nghi ngờ chính là một bên kẹo một bên gậy to. Cực kì phô trương mà tăng thêm vài trang màu để đăng tư liệu về buổi họp báo mùa đông của Việt Hoành, lại còn đăng song song với bài viết “Lời bình văn chương” của Kỷ Thần Tu, sự kết hợp như vậy đúng là rất có mánh lới, Đường Lạc trước đây có thể sẽ đồng ý đăng loại bài bình luận nhắm thẳng vào trọng tâm này, nhưng hiện tại Việt Hoành lại một mảnh chân thành đem quà đến tặng, bản thân hắn cho đăng thứ này không phải chỉ đơn giản là đập vỡ danh tiếng của cậu ta mà đó thuần túy chính là gây khó dễ với cậu ta. Về công về tư, hắn đều không cho phép.

(Ý của đoạn này là Ngải Thanh mánh lới ‘vừa đấm vừa xoa’ của ngành tạp chí để thu hút độc giả, phía trước là tư liệu về buổi họp báo, phía sau lại là bài bình luận, nên anh Lạc nghi rằng đây chính là bài bình luận tiêu cực về Việt Hoành nhằm kích thích độc giả, vì Việt Hoành lúc này khá được săn đó, do đó anh Lạc mới có những suy nghĩ như vậy dù chưa đọc bài viết của TuTu)

Khi Đường Lạc nhìn thấy, đầu tiên là tức giận, sau đó là nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa đã xé toạt quyển tạp chí mà so với tính mạng hắn còn quan trọng hơn.

“Ông đọc kĩ bài viết của Kỷ Thần Tu một chút đi rồi hãy quyết định có muốn đăng hay không!” Ngải Thanh nghiêm túc giữ Đường Lạc đang muốn xé toạt bản gốc của quyển tạp chí ra, “Có nhiều thứ ông không nhìn thấy sẽ vĩnh viễn không biết được chiều sâu của cậu ta, tôi muốn thay đổi cách nhìn về Kỷ Thần Tu.”

Thay đổi? Đường Lạc kinh ngạc nhìn thằng bạn thân của mình, mấy ngày nay hai người họ đã làm cái gì? Người cố chấp như Ngải Thanh sẽ thay đổi cách nhìn đối với Kỷ Thần Tu sao? Hôm qua còn đến nhà của Kỷ Thần Tu, từ lúc đó liền có cảm giác trống trải, chau mày chặt hơn, lông mày không tự chủ được mà cau thành một khối. Giỏi cho một Kỷ Thần Tu…

“Không đọc!” Không chút do dự ném bản gốc trong tay vào ngực Ngải Thanh, “Trong kế hoạch vốn là không có thêm vào thứ chỉ mang mục đích tăng doanh số, trách nhiệm này tôi gánh vác không nổi. Hơn nữa, tôi sẽ không cho đăng thứ này đâu.”

“Đường Lạc, ông phải biết rằng, cho dù ông không đăng bài viết của Tiểu Tu, cậu ta tùy tiện gửi nó đến tòa soạn khác cũng sẽ được sử dụng, ông ngay cả nội dung cũng chưa xem qua làm sao biết được là không tốt?” Ngải Thanh cầm bản gốc, đến gần Đường Lạc, “Lý trí của ông chạy đi đâu rồi, ông đang sợ cái gì vậy hả?”

“Cậu nói cái gì? Một bên là tư liệu tường thuật buổi trình diễn thời trang mới của người ta, một bên lại là bài bình luận, cậu nghĩ Việt Hoành đã cho tôi bao nhiêu thứ đáng để cho chúng ta đối xử với cậu ta như vậy sao?”

“Hà… Đường Lạc ông làm việc bắt đầu nói lẽ phải? Ông làm việc từ trước đến nay chỉ nhìn lợi ích. Tạp chí kỳ này nhất định sẽ bán được số lượng cực lớn, hơn nữa cái này cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Ông sao lại không biết? Vậy thì ông đang nhắm vào cái gì? Là tại tôi thay đổi cách nhìn về Kỷ Thần Tu khiến ông không vui sao?”

“Đi ra ngoài… Ngải Thanh, bây giờ là giờ làm việc, nếu như thái độ làm việc của cậu không tốt, tôi cũng không ngại cho cậu nghỉ việc.” Đường Lạc cười lạnh, chỉ ra cửa, lửa giận đã rất rõ ràng.

“… Đường Lạc, tôi quá thất vọng về ông rồi.” Ngải Thanh cầm bản gốc lùi về tới cửa, hàm xúc sâu xa nhìn Đường Lạc một cái, đang chuẩn bị kéo cửa, cửa đã được đẩy ra.

“A? Ngải Thanh, anh cũng ở đây hả.” Kỷ Thần Tu tươi cười bước vào.

“Đi… Chúng ta ra ngoài trò chuyện.” Ngải Thanh kéo cánh tay của Kỷ Thần Tu, muốn đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Đường Lạc đứng dậy cực nhanh, kéo cơ thể của Kỷ Thần Tu lại, ôm vào trong lòng hắn, “Ngại quá, bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi đã hẹn với cậu ấy rồi.”

Nói xong liền kéo Kỷ Thần Tu đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.