Ánh mắt Hiên Viên Dạ lóe lên, nhìn đôi mắt đen sáng ngời kia, dĩ nhiên là không vì sự mạo phạm như vậy mà tức giận.
Ngược lại vừa nghĩ, nhìn thấy cái cổ trắng nõn nhẵn nhụi của Phượng TrườngDuyệt, xương quai xanh hơi lộ ra phía cuối, đột nhiên nhớ tới bóng câysặc sỡ, thiếu nữ đầy rẫy vết thương, nhưng đường cong lại du dương uyểnchuyển…
Nếu… Nàng cứ như vậy là của hắn.
“Ta cho phép cô nói thế.”
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói non nớt mang theo chút thanh quý uy nghiêm.
Phương Trường Duyệt chỉ cảm thấy đứa nhỏ này nhỏ người mà ma mãnh, nói chuyện đặc biệt già dặn, thật là đáng yêu quá đi mất.
…
Hai người bọn họ ở chỗ này lặng lẽ nói chuyện, mà Quý Minh Thành ở phía bên kia cảm thấy bản thân mình bị lơ hoàn toàn.
Quý Minh Thành vừa định trào phúng lên tiếng, bỗng dưng do dự, ánh mắt nhìn về Mạc Lăng đang hờ hững bên cạnh.
Lấy thân phận của Mạc Lăng, đương nhiên tự cao tự đại, xem thường chuyện bị quấy nhiễu như vậy, nhưng mà trước mắt, Quý Minh Thành cần một ngườinhư vậy, để Quý Minh Thành có thể danh chính ngôn thuận giải quyết sựtình của Phượng Trường Duyệt. Hắn cũng không phải sợ Phượng gia, thêmnữa, là hắn muốn mượn cơ hội này để khiến Mạc Lăng sinh ác cảm vớiPhượng gia, sau đó trong cuộc tỷ thí gia tộc, sẽ ra sức giúp Quý gia.
Hắn dừng một chút, thu lại giọng điệu, nghiêng người bái Mạc Lăng một cái, biểu hiện cung kính.
“Mạc lão sư, lại khiến ngài nhìn thấy sự việc thế này, là Minh Thành sai ạ.Nếu hôm nay các nàng cố ý muốn giải quyết sự việc này, đem khuôn khổ Quý gia ta để sau đầu. Học trò Minh Thành tuyệt đối không thể lùi bước. Nếu có gì chu đãi không tốt xin ngài thứ lỗi.”
Mạc Lăng vốn là không muốn xen vào chuyện này, dù sao thân phận hắn đặc biệt, không thíchcùng mấy người có cấp bậc đáng xem thường cùng tính toán, huống hồ mấykẻ này cũng mới mười mấy tuổi mà thôi.
Nhưng mà Quý Minh Thành vừa nói ra lại khiến hắn nhíu mày.
Mạc Lăng luôn tự cao tự đại, Quý Minh Thành không thể nào uy hiếp hắn. Hắnkhông chịu nổi việc người khác hung hăng trước mặt hắn, đối với hành vicủa Phượng Trường Duyệt cũng là khịt mũi khinh thường. Hơn nữa, Quý Minh Thành sớm sẽ trở thành học trò học viện Heine, theo tư chất của hắn,tương lai còn muốn dựa vào hắn nữa cơ. Như vậy nên cân nhắc một chút,Mạc Lăng suy nghĩ, liền dứt khoát để cho nước thuận giong thuyền, sauthì cái gì cũng có lợi.
Thân thể hắn đứng thẳng lên, hai tay chắp sau lưng, đi một bước về phía trước, ánh mắt của mọi người nhìn sang,không biết hắn muốn làm gì.
Phượng Trường Duyệt lại nhíu mày, lão nam nhân xa lạ kia trên thân tỏa ra uy thế, khiến cho hô hấp nàng trong nháy mắt không thoải mái.
Người này là cao thủ. Bây giờ tuyệt đối có thể nghiền ép nàng.
Nhìn thấy hô hấp nàng bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, Hiên Viên Dạ nhẹ nhàng khẽ liếc mắt Mạc Lăng một cái.
Phượng Trường Duyệt cảm thấy áp lực trên người đột nhiên biến mất, trong lòngkinh ngạc, nhưng mà đảo mắt nhìn lại, lại không hề có một bóng ngườinào, trong lòng lại hiếu kỳ, thẳng tắp nhìn về phía đối phương.
Biểu hiện Mạc Lăng hờ hững, nói rằng: “Hôm nay có lão phu ở đây, không thểđể cho người khác ngang ngược ở đây được. Lão phu tuy rằng không thầnthông quản đại, nhưng cũng nhìn ra cô gái này linh mạch ngươi bị tắc,thân thể suy yếu, căn bản không thể tu hành. Thiên phú Minh Thành tuyệthảo, tiền đồ tương lai không thể đo lường, nữ tử như ngươi có thể xứngđôi cùng sao?
Nói xong, trong lòng hắn bỗng móc ra một bình ngọc màu trắng.
“Đây là đan dược “Tố cốt hoàn” tam phẩm, chuyên dùng để cải thiện thể chất,chữa trị đau xót. Cầm đi, từ nay đừng xuất hiện trước mặt Minh Thànhnữa.”
Tiếng nói bình tĩnh của hắn, mang theo chút kiêu ngạo không hề che giấu. Ánh mắt nhìn về phía Phượng Trường Duyệt giống như bố thí.
Mọi người chung quanh kinh ngạc đến ngây người.
Đan dược tam phẩm.
Tinh thần Quý Khuê cực kỳ kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn bình ngọc, dường như muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong để xem đan dược quý giá thần kỳphía xa.
Quý Minh Thành cũng có chút giật mình, nghe nói thực lực Mạc Lăng cũng không vô cùng mạnh mẽ cho lắm, nhưng vẫn được kính trọngnhư cũ, chỉ vì hắn là luyện dược sư tứ phẩm.
Thân phận này, là linh vương cũng không dám trêu chọc vào.
Toàn bộ Thiên Thánh đại lục, cường giả vi tôn.
Mọi người sau khi sinh ra, mục đích cuối cùng đều là trở thành cường giả.
Thiên Thánh đại lục, linh lực dồi dào, đại thể mọi người là lấy linh lực đểtụ tập. Người bình thường hai đến ba tuổi sẽ được kiểm tra xem có thiênphú hay không.
Nếu thiên phú hơn người, thì sẽ hấp thu hết linhlực nhanh chóng, ngộ tính cũng được, như vậy sẽ được người trên cao liếc mắt nhìn. Ngược lại, nếu như kiểm tra trắc nghiệm có vấn đề, không cóthiên phú nào cả sẽ bị người ta vứt bỏ, quên lãng.
Mà PhượngTrường Duyệt chính là trong lần kiểm tra hồi bé, tra ra được thân thểmột tia linh lực cũng không có, hơn nữa linh mạch bị tắc, đời này sẽkhông có cơ hội để tu hành nữa.
Vô dụng như vậy, tự nhiên sẽ bị mọi người cười nhạo.
Ngoại trừ tu hành linh lực còn có một nghề nghiệp thần thánh khác chính là luyện dược sư.
Thiên phú luyện dược sư yêu cầu càng thêm hà khắc, thăng cấp luyện dược sưkhông chỉ cần bản thân có thiên phú mà còn cần rèn luyện, cấp bậc càngcao thì mới chế ra thuốc mới càng cao.
Mà thứ đó là đồ vật mà luyện dược sư coi trọng nhất, trình độ quý hiếm khiến người ta líu lưỡi.
Vì thế mà luyện dược sư là nghề nghiệp được hoan nghênh tôn trọng nhất.Cho dù là lính đánh thuê tàn nhẫn ngang ngược cũng không dám trêu chọcvào bọn hắn.
Thành Tây Tác, đã mấy trăm năm nay chưa từng xuấthiện luyện dược sư nhị phẩm trở lên, có thể tưởng tượng được, lúc nàyđột nhiên xuất hiện một luyện dược sư tứ phẩm là chấn động cỡ nào.
Mạc Lăng cũng biết giá trị của chính mình, ỷ vào thân phận này, cho dù lànhững lão gia hỏa trong học viện kia, cũng không muốn đối đầu chính diện với hắn. Vì lẽ đó hắn tin chắc, hắn lấy đan dược tam phẩm ra, tuyệt đối sẽ khiến cho mấy người này biết khó mà lui.
Nhưng mà lần thứ hai Phượng Trường Duyệt khiến người ta trông mong kinh ngạc đến ngây người lại.
Ánh mắt đảo qua bình ngọc phát sáng hiện ra mờ nhạt phía xa, vốn không códừng lại, dường như không hề biết vật kia đối với nàng quan trọng cỡnào.
“Quý Minh Thành. Vật này, ta khuyên ngươi nên giữ nó đi. Bởi vì chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ dùng tới nó.”
Bên môi nàng nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt trong sáng.
“Bởi vì, trong cuộc tỷ thí gia tộc ta sẽ đánh bại ngươi.”
“Đây là cá cược của ta với ngươi. Quý Minh Thành. Ta chờ ngươi.”
Sát ý tản ra nhàn nhạt, những người chung quanh đều không tự chủ được màlùi về phía sau một bước, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay Hiên Viên Dạ tiêusái rời khỏi.
“Phượng Trường Duyệt, nếu như lúc đó ta nhất thời thất thủ, thậm chí tổn thương cô… Cô cũng không nên hối hận.”
Môi mỏng của Phượng Trường Duyệt khẽ nhếch lên.
Nàng sẽ khiến cho tất cả mọi người không có cơ hội hối hận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]