Nhưng tất cả sự chú ý của Phượng Thiên đều đặt trên người Phượng Trường Duyệt.
Từ khi Phượng Sâm qua đời, đây là lần đầu tiên hắn quan sát tỉ mỉ tôn nữ của mình như vậy.
Quả thật bộ dáng giống như trong lời đồn đại.
Dung mạo xấu xí mang theo cái bớt trên mặt, nhưng cũng không nhút nhát sợhãi thường xuyên bị bắt nạt mà trái lại lại tỏa ra ánh hào quang kiênđịnh. Trong lòng hắn hoài nghi, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Còn không mau quỳ xuống.”
Phượng Trường Duyệt không có tí tình cảm nào đối với gia gia trên danh nghĩanày, vốn là cháu gái hắn, nhưng chưa từng nhìn nàng bao giờ, bọn hạ nhân dám bắt nạt nàng như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do sự trầm mặc củahắn.
“Ngươi không có tư cách bắt ta quỳ xuống.”
Giọng nói Phượng Trường Duyệt nhạt nhẽo cùng ngang tàng.
“Ta là gia gia cô. Còn là gia chủ Phượng gia, ai dám bảo ta không có tưcách này?” Phượng Thiên nhíu mày, đứa nhỏ này sao dám làm càn như vậy?
“A… Bỏ mặc ta như rác rưởi, “gia gia” vô tâm không hỏi thăm tùy ý để người khác bắt nạt cháu gái, thứ đó không có cũng được.”
Sắc mặt Phượng Thiên lập tức nghẹn đỏ lên, ngón tay nhẹ giương, nhanh chóng muốn ra tay lần nữa.
“Nếu như ngươi không muốn chiến thắng cuộc tỷ thí gia tộc thì cứ ra tay.”
Tay Phượng Thiên miễn cưỡng dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Cô vừa nói gì?”
Phượng Trường Duyệt đảo mắt nhìn xung quanh, không nói gì, ý tứ cũng đã rất rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-lam-chi-yeu-vuong-lan-xuong-giuong/2250078/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.