Chương trước
Chương sau
Mặc kệ người khác kinh ngạc như thế nào, Phượng Trường Duyệt vẫn bất động như cũ.

Nàng hội tụ toàn bộ linh lực vào trong đan điền, đánh thẳng vào bức tường ngăn trở ở bên ngoài đan điền.

Là Bát Tinh Linh sư.

Linh lực bôn tẩu trong mạch máu của nàng dường như đang réo gọi ầm ĩ, bởi vì vừa nãy thử tu luyện “Liệt Diễm quyết”, cho nên lúc này tất cả linh lực đều dao động.

Nàng thậm chí có thể cảm nhận được linh lực chạy nhanh một đường, bay thẳng đến bức tường đang cản trở kia mà đánh mạnh vào nó!

Oanh!

Oanh!

Rào!

Bỗng nhiên bức tường cản trở kia bị nghiền nát, Phượng Trường Duyệt bỗng cảm giác càng tiến vào Địa giai càng giống như một lục địa rộng rãi, linhlực hình như càng thêm vui mừng, địa phương thi triển càng thêm rộnghơn.

Loại cảm giác đột phá này… thực sự rất thoải mái.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận rõ ràng được cảm giác lên cấp. Trước kiarèn luyện Thiên Đường Hỏa, trực tiếp tăng cảnh giới của nàng lên, tronglúc nàng đang hôn mê, vốn không nhớ rõ đến cùng là cảm giác gì.

Nàng mở mắt ra, nắm tay, cảm thụ được một nguồn sức mạnh dâng trào, độtnhiên trong lòng hiểu rõ… Đây mới chính là sức mạnh, đây mới gọi là mạnh mẽ.

Ở thế giới người người lấy sức mạnh làm đầu này, chỉ cókhông ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có thể không bị bắt nạt, mới có thể đạt được cuộc sống như mình mong muốn.

Loại cảm giác trở nên cường đại này, thực vô cùng sảng khoái.

Nàng duỗi thắt lưng, tiếp tục cúi đầu xuống, bắt đầu nhìn “Liệt Diễm quyết”, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trên tầng cao nhất, lần nữa mấy vị trưởng lão chẳng có gì để nói.

Nửa ngày trôi qua.

“Nàng cứ thăng cấp như vậy sao?”

“Hình như… Đúng là vậy…”

” Cứ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra như vậy thì sẽ từ Thất tinh biến thành Bát tinh sao?”

“… Thật ra nàng nhắm lại cũng lâu đấy…”

Nói đến đây, giọng nói cũng dần dần tản đi.

Đùa sao. Tốc độ thăng cấp như vậy, nói thế nào cũng không đúng đấy.

Mỗi một lần lên cấp, người tu hành đều sẽ gặp phải một chút nguy hiểm. Coinhư là bọn họ, lúc mà thăng cấp, tất cả đều phải bế quan.

Nhưng nữ tử nhỏ bé này…

Mấy vị trưởng lão không biết nên nói như thế nào.

“Quên đi. Có thể có được thiên phú như thế này, là chuyện may mắn của Phượng gia rồi. Sau này, phải chú ý tới nàng nhiều hơn.”

“Ừ.”

Cuối cùng, lại yên tĩnh trở lại.

Chỉ là lúc mấy vị trưởng lão nhắm mắt lại, Phượng Trường Duyệt đột nhiên mở mắt, trong tay thủ thế nhanh chóng biến đổi, bỗng linh lực lóe lên.

Tay nàng chỉ búng một cái, một đóa linh lực biến ảo thành ngọn lửa, cứ bùng cháy trên đầu ngón tay nàng như vậy!

Ngọn lửa màu đỏ tươi đẹp, ở chính giữa trung tâm ngọn lửa, hiện lên màu vàng kim mờ mờ, nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng dễ nhìn.

Chỉ là không ai biết Thiên Đường Hỏa hòa lẫn với ngọn lửa biến hóa uy lực đáng sợ đến cỡ nào.

Cảm thụ được không khí nóng rực xung quanh, Phượng Trường Duyệt lạikhông hề khó chịu chút nào. Thiên Đường Hỏa cùng nàng hòa làm một thể,Thiên Đường Hỏa bất diệt, nàng bất tử.

Thu hồi ngọn lửa, nàng từ từ thu hồi linh lực, toàn bộ tràn vào trong đan điền.

Nàng lập tức buông lỏng tay ra. Đã xem hết, như vậy nên tìm kiếm mục tiêu kế tiếp .

Hơn nữa, hôm nay nàng còn muốn chọn một bộ vũ kỹ cho A Dạ.

Nàng đứng lên, chùm sáng màu đỏ dường như cảm giác được nàng chuẩn bị đi khỏi, cũng không có lập tức tách ra.

Lơ lửng sau lưng Phượng Trường Duyệt một lát, bỗng ánh sáng màu đỏ kia run rẩy một trận.

Phượng Trường Duyệt hơi kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc trông thấy chùm sángmàu đỏ kia đang run rẩy dữ dội, dường như đang cố xuất ra thứ gì đó.

Nàng chăm chú nhìn chằm chằm, đột nhiên…

Một hạt châu màu đỏ từ bên trong nhảy ra ngoài…

Phượng Trường Duyệt nhanh tay lẹ mắt bắt đuợc.

Tình cảnh xảy ra không hề có một tiếng động, coi như Đại trưởng lão là người mẫn cảm nhất cũng không thể cảm giác được có gì không ổn định.

Trong lòng Phượng Trường Duyệt lại nhảy một cái, nhìn kỹ lại. Trên mặt hạtchâu màu đỏ kia có một hoa văn đơn giản, giống như hình dáng ngọn lửa,lẳng lặng nằm sấp ở phía trên kia.

Đây là…

Hạt châu có thể giúp tạo ra linh lực hỏa diễm?

Chủ nhân của thứ này suy tính thật chu toàn, nghĩ đến không phải ai cũng có thể nắm giữ được thần hoả, ai có được thần hoả liền có được thứ này,coi như hoàn hảo.

Phượng Trường Duyệt cười cười, thật ra nàngkhông cần thứ này, nhưng nghĩ đến A Dạ bình thường không có vũ khí gìtrong người, liền thuận tay cho vào trong ngực.

Đột nhiên chùm sáng màu đỏ kia trở nên ảm đạm.

Nhưng mà Phượng Trường Duyệt không chú ý, nàng đứng dậy, vào bên trong tìm kiếm.

Cái nàng muốn đã có được còn cần gì nữa…

Nàng lại bắt đầu tìm kiếm.

Lần này, ước chừng nàng tìm kiếm được hai canh giờ.

Cuối cùng, ở một góc không đáng chú ý, nàng bắt được một chùm ánh sáng.

“Thiền Bộ. Thân pháp cao cấp huyền giai. Tổng cộng bốn tầng. Mỗi một tầng, cóthể luyện được hư ảnh. Giới hạn cao nhất là có thể sánh ngang thuật phân thân, khó phân biệt thực hư.”

Đúng vậy, thân pháp.

Cảm thấy được Phượng Trường Duyệt đã lấy đi một bộ thân pháp, mấy vị trưởng lão trầm mặc một lát, liên tục gật đầu.

Không sai, thực ra đối với người tu hành mà nói, trừ bản thân bên ngoài cường đại, còn có một điều vô cùng quan trọng.

Chính là, tẩu thoát.

Kỹ năng này cực kỳ quan trọng. Chỉ là bình thường có mấy hài tử nhỏ tuổingông cuồng tiến vào, tính cách ngoan cố. Vốn không thèm chú ý đến vấnđề này. Không thể tưởng được, ngược lại nữ hài tử này có một đôi tuệnhãn.

Nhưng mà bọn họ không có nghĩ tới Phượng Trường Duyệt chọn vật này không phải cho bản thân mà là….

Đây là nàng chọn lựa vì A Dạ.

Tuổi A Dạ còn nhỏ, dù cho có thể tu luyện, cũng không phải một sớm một chiều có thể trở nên cường đại. Nếu có thể luyện được một bộ thân pháp, vềsau có gặp nguy hiểm, một thân bản lĩnh chạy trốn, cũng có thể bảo vệđược một cái mạng.

Nàng cẩn thận mở ra nhìn lại.

Một canh giờ sau, nàng bắt đầu tìm kiếm lần nữa.

Mấy vị trưởng lão chỉ cho là nàng vừa rồi xem không hiểu, cho nên đi tìm vũ kỹ khác.

Không ai nghĩ đến nàng thật ra đã thuộc lòng rồi.

Thời gian trong Tàng Thư các, trôi qua dường như rất nhanh.

Thời gian một ngày, trôi qua nhanh chóng.

Hiên Viên Dạ đã sớm chờ ở bên ngoài, trưởng lão ra ám hiệu, bọn người hầuđưa tới một cái ghế cùng một ít thức ăn tới. Nhưng mà Hiên Viên Dạ không hề nhúc nhích chút nào.

Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Tàng Thư Các.

Ở chỗ này, không có ai dám công khai khiêu khích, cho nên Hiên Viên Dạ rất là thanh nhàn.

Hắn cảm thụ được năng lượng bên trong không ổn định, trong lòng thỏa mãn.

Xem ra, nàng sẽ ra nhanh thôi.

Đúng là Phượng Trường Duyệt chuẩn bị ra ngoài.

Nàng đã tìm rất nhiều, kể cả một loạt bộ sách thích hợp nhất cho A Dạ tu luyện nàng cũng đều nhớ kỹ toàn bộ.

Nàng nhấc chân đi ra bên ngoài.

Đột nhiên, nàng cảm giác được dưới chân như giẫm phải cái gì đó.

Nàng cúi đầu nhìn lại…

Một hộp gỗ đàn hương cũ nát.

Phượng Trường Duyệt hoài nghi nhìn, trong Tàng Thư Các sao lại có thể có thứ này?

Nàng khó hiểu nhặt lên, vừa nhìn thấy hoa văn trên chiếc hộp mắt nàng bỗng trợn to.

Nàng lập tức bỏ chiếc hộp vào không gian trong vòng tay, bình tĩnh thong dong ra ngoài.

Hiên Viên Dạ trông thấy bóng dáng quen thuộc kia, vẻ mặt hòa hoãn, trong ánh mắt rõ ràng mang theo vui sướng.

Phượng Trường Duyệt tiến lên một tay ôm lấy hắn.

“A Dạ, cho đệ xem đồ chơi hay nè.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.