Người đang yêu sẽ nếm trải qua tư vị gì? Có phải là ngọt ngào? Hay chính là đắng chát? Yêu là thế, luôn khiến cho ta lo trước lo sau, lo được lo mất. Nhưng mà, cứ như thế mới có thể khiến cho ta trân trọng đối phương hơn mà thôi. Có những người, cho dù là đã yêu sâu đậm nhưng lại cương quyết không chịu thừa nhận. Lại có những người, biết là đau khổ nhưng vẫn tình nguyện giống như con thiêu thân lao đầu vào hố lửa. Đó chính là quy luật bất biến trong tình yêu. Một khi đã yêu sẽ chẳng thể nào quan tâm được mất, chỉ hi vọng được ở cạnh đối phương cả đời.
Nếu như người là cơn gió, ta có thể trở thành đám mây? Người đi đâu, người đưa ta theo đó, giống như là một đôi uyên ương, mãi mãi không cách biệt. Nếu như người là ngọn núi cao, ta nguyện là loài cỏ dại mọc ở trên đỉnh núi, tuy quanh năm đón nhanh từng đợt lạnh lẽo, nhưng là ở nơi đó có người, người sẽ cho ta sự ấm áp bất tận. Nếu như ta nói, cả đời này ta chỉ cần người, người liệu có tin tưởng ta hay không? Cùng người hòa tan trong từng hơi thở, không hối hận, không bao giờ hối hận. Tất cả, cũng bởi chỉ vì một chữ yêu.