Chương trước
Chương sau
“Muốn khiến cho cơ thể ta khỏe mạnh thêm một chút để chàng ăn cho ngon có phải không? Lẽ nào mấy ngày qua, ta liều mạng như vậy mà chàng vẫn chưa no sao?” Nguyên Vô Ưu vô cùng hiểu rõ tâm tư trong lòng hắn, tức giận bất bình lên tiếng, đồng thời còn mang theo ba phần yếu đuối.

“...” Sở Tuyệt cứng họng nhìn về phía người đang tràn đầy tức giận cùng yếu đuối, trên mặt không nhịn được mà ửng đỏ lên đôi chút. Tuy rằng mấy ngày qua, hắn và nàng cũng đã từng làm những chuyện còn hơn thế này, nhưng... từ xưa đến nay, những chuyện này đều là chỉ làm mà không có nói, Vô Ưu đột nhiên thẳng thắn như vậy, khiến cho hắn nhất thời có chút ngây ngấn không phản ứng kịp.

Thấy2hắn ngây người không biết thế nào mới tốt, trong lòng Nguyên Vô Ưu âm thầm cười. Dựa vào cái gì mà hắn lại có thể nằm trên nàng khi ở trên giường, lẽ nào hắn không cho phép nàng thỉnh thoảng chọc ghẹo hắn một chút sao?

Nàng dứt khoát di chuyển thân thể ngồi vào trong lòng hắn, lúc này mới thoải mái mà ăn. Thói quen này thật không tốt, mới vừa bắt đầu nàng còn có chút không quen, nhưng ai bảo hắn không chỉ ôm nàng ngủ vào buổi tối mà ngay cả ban ngày cũng thích ôm nàng trong lòng chứ.

Thời gian lâu dần, những gì nàng không quen cũng đã thành thói quen rồi, và giờ những thói quen ấy đã trở thành điều tự nhiên. Có điều cảm giác này cũng không tệ, không có cách gì5có thể nâng cao tình cảm của hai người hơn cách tiếp xúc với nhau bằng thân thể như thế này. Sở Tuyệt theo phản xạ mà đỡ lấy nàng, khi nàng vừa nhào vào lòng thì hắn liền thay đổi tư thế ngồi, tạo thành một tư thế khiến cho người trong lòng ngồi thoải mái. Đối với việc Nguyên Vô Ưu đã chấp nhận và quen với việc được hắn ôm, Sở Tuyệt rất thích thú, nhưng vừa nghĩ đến lúc nãy Vô Ưu đã hiểu lầm mình, hắn lại càng buồn rầu không biết nên giải thích thế nào với nàng. “Vô Ưu...” Hắn muốn giải thích hắn không phải... khụ... xấu xa như nàng nói.

Lời nói đùa vừa thốt ra của Nguyên Vô Ưu vốn dĩ cũng chỉ là muốn làm hòa hoãn bầu không khí này mà thôi, sau6đó càng khiến cho nàng và hắn dễ tâm sự hơn. Thế nhưng, khi nhìn thấy người đàn ông đáng yêu nhà nàng bởi vì một câu nói đùa mà bày ra dáng vẻ ngây thơ, tay chân vung loạn xạ không biết làm thế nào mới tốt kia, nàng lại có chút không đành lòng.

Tuy không ai hiểu được người đàn ông này cũng có vài khoảnh khắc sẽ biến thành lang sói ăn sạch nàng hơn nàng. Nguyên Vô Ưu tỏ ý thật ra nàng rất thích sự trái ngược đáng yêu của người đàn ông này.

Nàng đưa tay ra ôm lấy cổ hắn rồi trực tiếp hôn nhẹ lên mặt hắn, cười nói: “Ta chỉ là đang đùa chàng thôi.”

Sở Tuyệt biết rõ nàng đang đùa, nhưng lời nói đùa của nàng càng khiến cho hắn khó mà bình tĩnh được.5Nội tâm thấp thỏm của hắn cũng rất rõ ràng rằng, nếu như tiếp tục nói tiếp, thì suy nghĩ chân thực nhất trong lòng hắn và cái sự xấu xa mà Vô Ưu nói kia thực ra cũng chỉ là mong được yêu thêm càng nhiều, yêu càng sâu đậm mà thôi... Hắn tham lam như vậy, hắn không muốn để Vô Ưu biết được.

“Vô Ưu, chuyện mới nãy mà Đào Dao nói...” Sở Tuyệt không thể không thử chuyển chủ đề, hắn không muốn nói tiếp về vấn đề khiến lòng hắn thấp thỏm không yên này nữa.

Thấy hắn chuyển chủ đề một cách gượng gạo không có kĩ thuật gì để né tránh vấn đề kia, Nguyên Vô Ưu híp mắt lại nhìn hắn một cách xấu xa, nhưng không hề vội. Nếu như hắn đã muốn nói về vấn đề3này, nàng sẽ cùng hắn nói vậy.

“Mấy huynh đệ cùng cha khác mẹ của ta đang sống tốt rồi, con cháu của đa sổ tông thất Nguyễn Thị cũng đang sống yên ổn, thêm một người nữa thì có sao?”

Sở Tuyệt ngây người, cuối cùng mới hiểu được vừa nãy nàng nói gì, trong lòng nhất thời nói không rõ là cảm giác gì. Vì sự thoải mái của nàng, hắn cảm thấy tự hào nhưng đồng thời cũng vì điều đó mà đau lòng thay cho nàng.

Nàng không phải là người lạnh lùng vô tình, nhưng lại đi trên con đường gian khổ như vậy, con đường khó khăn mà nàng đã đi ấy há là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng được? “Vô Ưu, xin lỗi.” Sở Tuyệt gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, thấp giọng xin lỗi: “Ta thật sự rất buồn, bởi vì trong những ngày tháng nàng gian khổ nhất, ta không thể sớm xuất hiện bên cạnh nàng cùng nàng trải qua. Không chỉ như vậy, còn... bọn ta chính là người khiến cho nàng đi trên một con đường khó khăn như vậy.” Nếu như không phải nước Sở có dã tâm muốn nuốt trọn nước Đại Nguyên, có lẽ nàng sẽ không cần phải đặTÂMình ở ranh giới sống chết và đi trên con đường gian nan như vậy.

Nguyên Vô Ưu ngây người, ánh mắt có chút ảnh nước. Tên ngốc này, nói hắn ngốc, hắn thật sự là ngốc mà. Nếu như không có sự uy hiếp từ bên ngoài của nước Sở, có lẽ nàng cũng không nhất định sẽ trở thành nữ đế của nước Đại Nguyên, nhưng con đường mà nàng phải đi lại càng khó khăn hơn.

“A Tuyệt, nếu như không có mọi người, muội cũng sẽ không đi được một cách thuận lợi như vậy, không những thể sẽ càng khó khăn và gian khổ hơn, thậm chí trên thế gian này từ sớm đã không còn...”

“Vô Ưu...” Sở Tuyệt đột nhiên ngắt lời của nàng, hắn không muốn nàng nói ra những lời không hay, cho dù đó chỉ là giả thiết thì hắn cũng không muốn nghe.

Trên thế gian này sao lại không có nàng được chứ? Nguyên Vô Ưu cảm nhận được bàn tay run rẩy của hắn đang nắm chặt lấy bàn tay nàng, sau đó càng thêm có sức lực, trong lòng kinh ngạc rồi sau đó chợt bừng tỉnh. Nàng cuối cùng cũng hiểu hắn đang lo lắng điều gì? Lẽ nào... hắn lúc nào cũng muốn ôm nàng trong lòng, thường không ngủ mà mở mắt nhìn nàng ngủ đến sáng, lẽ nào hắn bắt đầu đọc sách về y thuật... Tất cả mọi thứ đều đang bộc lộ tâm tư của hắn, chỉ là nàng không hề để ý đến mà thôi. Rõ ràng... con đường mà nàng và hắn cùng dắt nhau đi vừa mới bắt đầu, nhưng hắn đã sợ mất đi rồi. Đây rõ ràng không phải là bất an do không có cảm giác an toàn, mà rõ ràng là vì yêu mà sinh ra lo lắng, vì yêu mà sinh ra sợ hãi.

Nếu như không phải vì yêu thì hà cớ gì phải lo lắng và hoảng sợ chứ? Phật Đà đã từng nói như vậy với người đời, thế nhưng nam nữ trên thế gian này cho dù có thể hiểu được đạo lý này thì sao chứ?

Nếu như lo lắng và sợ hãi rời bỏ tình yêu, vậy yêu có còn là yêu không? Nguyên Vô Ưu thấy sống mũi cay cay, nước mắt không kìm chế được mà rơi xuống. Nước mắt rơi trên bàn tay rõ ràng là ấm áp, nhưng Sở Tuyệt lại cảm thấy nóng bỏng và đau đớn một cách kì lạ.

Sở Tuyệt hoàn toàn ngấy người, đợi đến khi hoàn hồn lại thì hắn mới vội vàng lau nước mắt cho nàng, nhưng bất kể lau như thế nào, người trong lòng vẫn khóc như mưa.

“Vô Ưu, Vô Ưu...” Hắn vội vàng ôm lấy nàng. Khoảnh khắc này, hắn thậm chí hận bản thân không thể nhanh mồm nhanh miệng nói mấy câu làm nàng vui vẻ, để nàng không đau buồn như vậy nữa. Nhìn thấy nàng rơi nước mắt, hắn còn đau hơn móc tim của hắn nữa.

Vết thương ở trong lòng suốt hai kiếp của nàng cuối cùng cũng hóa thành nước mắt, tuôn chảy ra ngoài. Giờ phút này, trong lòng Nguyên Vô Ưu giống như được mở ra, những tình cảm mà nàng cưỡng ép chôn giấu trong lòng cũng mạnh mẽ mà tuôn trào. Nàng không cách nào có thể diễn tả được tâm trạng của bản thân lúc này. Giờ đây, nàng chỉ có thể yên tâm dựa người vào trong vòng tay ấm áp ôm chặt nàng, khiến cho những vết thương và đau buồn tích lũy trong lòng nàng được bộc phát ra, tạo nên cuộc sống mới! Nàng có được một cuộc sống mới trong tình yêu của hắn, đó là sự may mắn đến mức nào chứ? Hiện tại, nàng cuối cùng cũng có tư cách mà toàn tâm toàn ý đến bên cạnh người đàn ông yêu nàng chân thành rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.