“Tuy màu sắc của nó có chút khó coi, nhưng... Vô Ưu à, ta lại cảm thấy rấTÂMay mắn.” Nếu như không có sự tổn thương ban đầu, thì làm sao có hiểu nhau, bên nhau ngày hôm nay? Nếu đây là cái giá phải trả để hắn có được nàng, vậy thì hắn may mắn vì ông trời đã cho hắn cơ hội chịu vết thương tình cảm ấy.
Nguyên Vô Ưu bỗng cảm thấy khóe mắt cay cay, nàng cũng không biết nên nói hắn thế nào mới tốt, tên ngốc này... Suy nghĩ lúc trước cuối cùng cũng tiêu tan vào giây phút này, nàng tin tưởng hắn, càng tin tưởng bản thân.
Đứng sừng sững trước mặt bọn họ là một tòa đình viện khí phái lại cực kỳ tao nhã. Đèn hoa rực rỡ càng làm đình viện xa hoa lóa mắt dưới2bóng đêm, đồng thời cũng khiến cảnh trí được xây dựng thật tự nhiên hiện rõ trước mắTÂMọi người.
Người xây dựng nơi này quả thật đã hao tốn không ít tâm tư.
Nơi đây không trang nghiêm to lớn như hoàng cung, nhưng Nguyên Vô Ưu lại vô cùng yêu thích. Thấy sắc mặt khoan khoái của nàng, Sở Tuyệt biết ơn mà nhìn về phía Không Vô Hồn: “Cảm tạ sư phụ.” “Coi như con vẫn còn chút lương tâm.” Không Vô Hồn không hề khách sáo mà nhận lấy câu cảm ơn của đồ đệ mình. Sau đó, y cười rồi nhướng mày với Nguyên Vô Ưu, đã biết rõ còn cố ý hỏi: “Vô Ưu sự điệt cảm thấy thế nào?”
“Rất có tâm, ta rất thích.” Nguyên Vô Ưu mỉm cười gật đầu với y.
Ngay lúc Không Vô Hồn đang cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417903/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.