“Ca luôn thúc giục muội nhanh gả cho người khác, nhưng thật ra có những lời này muội đã muốn nói ra từ rất lâu rồi, so với việc gả muội đi, người nên cưới vợ nhất trong nhà chúng ta chẳng phải chính là vị huynh trưởng của muội đây sao?”
Cổ Lăng bị Cố An An nói một câu cảnh tỉnh nhắc nhở, nghe xong liền có vẻ bối rối, lúng túng không1thôi. Những sự thật hắn đã luôn không muốn đổi mặt, không nguyện ý thừa nhận, giờ đây việc tiếp tục lơ chúng đi dường như đã không còn có thể dung thứ được nữa rồi.
Nhìn theo những bước chân khập khiễng không vững của huynh trưởng mình dần rời đi, Cổ An An ngước đầu nhìn mặt trời rực hồng không biết từ lúc nào đã dâng cao đến đỉnh đầu, nàng hy vọng8từ tận đáy lòng mình, những chấp niệm không nên có kia trong trái tim huynh trưởng sẽ ngày một tiêu tan, cũng sẽ không phụ lòng bệ hạ đã phải lao tâm khổ trí bấy lâu nay.
Còn về bản thân mình, nàng tin rằng giữa đêm trường tăm tối ắt cũng có thiên định. Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ gặp được một mảnh duyên phận thuộc về chính nàng.
Sau những lời2nhắc nhở bàng hoàng kia của Cổ An An, Cổ Lăng vừa về phủ đã bảo người thay hắn đi cáo bệnh, xin nghỉ phép, sau đó tự khóa mình trong phòng. Hành động này của hắn khiến không ít người bên ngoài nghĩ rằng hắn thất vọng về bản thân không được phong tướng nên suy nghĩ tiêu cực. Đến khi những lời này truyền đến tại Bình Duệ, hắn quả thực cũng chẳng4bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417890/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.