“A... Nghị...” Trong giọng nói của Nhiếp Trường Viễn xen lẫn sự gấp gáp. Giây phút này, trong lòng hắn vô cùng khó chịu. 
“Ngươi không cảm thấy làm vậy rất không công bằng với hắn sao?” Cứ cho rằng hắn vì một người phụ nữ mà rũ bỏ trách nhiệm trên vai mình, thế nhưng cái gọi là trách nhiệm ấy hắn1đã dốc hết sức rồi, như vậy lẽ nào còn chưa đủ ư? 
Người trong hoàng tộc, chỉ duy có mình Sở Tuyệt là người khiến hắn âm thầm cảm kích. 
Mẫu thân hắn tuy rằng không phải cùng một mẹ sinh ra với chiến vương, hơn nữa bởi vì khoảng cách về tuổi tác với Trường tỷ quá lớn, lại không có cơ hội8tiếp xúc gần gũi, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, những đứa cháu trai do các vị huynh muội khác mẹ sinh ra, thì đến hoàng thượng cũng không thèm ngó ngàng lấy một cái. Duy chỉ có hắn, người mà có vẻ lãnh khốc vô tình, người mà nghiêm khắc trừng phạt bọn họ khi bọn họ gây ra chuyện. 
Hắn2biết rất rõ, đằng sau mỗi lần trừng phạt đó thì đều ẩn chứa sự dạy bảo tận tâm tận sức. Đáng tiếc là dù hắn có biết cũng chưa chắc sẽ thay đổi, vì xuất thân của những người bọn họ đã định sẵn cho bọn họ rất nhiều thứ, chỉ có thể phạm sai, chứ không thể nào đúng. Trong lòng4hắn hiểu hết ngọn ngành, nhưng vẫn chỉ biết nhận lấy tấm lòng của hắn mà thôi. 
“Tiểu Vương gia, Mạc công công đến tuyến chỉ, mời ngài lập tức vào cung.” Tiếng nói của quản gia vang lên từ phía ngoài cửa. 
“Ta đã chờ lâu lắm rồi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417882/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.