Theo bản năng, người bị dắt đi sợ hãi một chút, nhưng cũng không phản kháng lại, chỉ là ngây người ra nhìn nàng một hồi lâu, giống như muốn xác định nàng vô hại xong mới lộ ra một nụ cười yếu ớt, miệng mồm nhanh nhẹn nói: “Bọn Lý Hoa, Đào Hoa đều gọi ta là tiểu thê tử, vú nuôi thường gọi ta là tiểu tổ tông.”
Nguyên Vô Ưu liếc mắt nhìn vú nuôi,1không nói gì, chỉ là nắm tay đứa nhỏ chầm chậm đi về phía trước.
Đứa bé đó tuy đi theo nhưng lại có chút không an lòng, đi một bước mà ngoảnh đầu lại mấy lần.
“Các vú nuôi không thể đứng dậy sao?” Ánh mắt Nguyên Vô Ưu nhìn về phía trước, bước đi chầm chậm: “Không thể.” “Bởi vì người là người lợi hại nhất trên thế gian này sao? Cho nên các vú nuôi phải8quỳ sao?” Đứa bé ngoẹo đầu sang một bên hỏi, đôi mắt sáng lấp lánh của đứa trẻ tràn đầy sự tò mò và nghi hoặc. Nguyên Vô Ưu cúi thấp đầu nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười nói: “Ngươi chỉ nói đúng một nửa.”
“Vậy còn một nửa là gì?”
“Bởi vì bọn họ phạm lỗi.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt lên tiếng.
Đứa bé nghe xong, vội vã dừng chân lại. Nguyên Vô Ưu cũng dừng lại,2mỉm cười nhìn gương mặt nhỏ bé thấp thỏm của nó, nghe một tiếng khóc rất nhỏ vang lên: “Là ta không ngoan, ta biết sai rồi.” Nguyên Vô Ưu bình tĩnh nhìn gương mặt của nó, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn phong cảnh ở nơi xa. Từng cơn gió thổi đến, những nụ hoa còn đang e ấp như là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417880/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.