Kinh thành nước Chu, Quảng Ninh Cung. 
Chu Lam Nhi khẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, sau đó quay sang căn dặn các cung nhân đi theo mình chờ ở ngoài cửa, còn nàng thì một mình nhẹ bước tiến vào. 
Quảng Ninh Cung giống như tiểu viện ở nông thôn, lúc này, trong sân không một bóng người. Chu Lam Nhi nhìn về phía phòng ngủ của Chu Thanh Sắc rồi thoáng cất cao thanh âm, nàng cung kính nói: “Lam Nhi cầu kiến Tam hoàng huynh.” 
“Vào đi.” 
Giọng nói truyền ra từ hướng đại điện1khiển Chu Lam Nhi không khỏi ngẩn người. Nhưng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, nàng đã nhấc váy bước đến đại điện chính trông có vẻ đổ nát suy sụp. 
Khi đã bước vào trong, Chu Lam Nhi mới biết tại sao Tam hoàng huynh lại ở đại điện chính, bởi vì phụ hoàng cũng có mặt ở đây. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt cứng ngắc cùng căng thẳng của phụ hoàng thì hình như nàng tới không đúng lúc lắm. Nói thật, khi thấy bộ dạng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi lại8không làm được gì của phụ hoàng, đáy lòng Chu Lam Nhi chợt nảy sinh cảm giác vui sướng. 
Đối với dân chúng nước Chu mà nói, có lẽ phụ hoàng là một hoàng đế anh minh thần võ. Nhưng đối với các hoàng tử công chúa trong cung, thì người không phải là một phụ hoàng đủ tư cách. 
Tình thương của phụ hoàng chỉ dành cho mỗi mình Tam hoàng huynh. 
Mà Tam hoàng huynh lại không hề đón nhận tình thương ấy. “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Chu2Lam Nhi áp chế sự dao động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417855/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.