Sau buổi chầu sớm, hệt như những gì Chương đại nhân đã suy đoán, Liêu Thanh Vân quả nhiên đi gặp Nguyên Vô Ưu một mình sau khi tan triều. 
Ngự Thư Phòng. 
Nguyên Vô Ưu cầm lấy cuốn tấu chương và một cuốn sách nhìn giống một cuốn sổ con mà Tiểu Cao Tử trình lên. Nàng hơi nhướng mày, giơ tay cầm lên cuốn tấu chương của Liệu Thanh Vân, nàng cũng hơi tò mò đã xảy ra chuyện gì mà khiến Liệu Thanh Vân dâng tấu riêng chứ không phải trên buổi chầu sáng ban nãy. 
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu1chuyển sang cuốn tấu chương trên tay. Sau khi đọc rõ ràng nội dung bên trong, nàng nhíu mày, ngước mắt lên nhìn Liệu Thanh Vân nhưng không nói bất cứ điều gì mà chỉ im lặng mất mấy phút, sau đó giơ tay cầm lấy cuốn danh sách khác trong tay Tiểu Cao Tử. 
Liệu Thanh Vân buông mắt, khuôn mặt duy trì sự cung kính dành cho hoàng đế. 
Cuốn sách vừa mở ra, đập vào mắt là một dòng chữ đoan chính, rất lạ lẫm, không phải chữ viết của bất cứ vị thần tử nào trong triều. Ánh mắt8Nguyên Vô Ưu bỏ qua nội dung mà nhìn nét bút cuối cùng, mắt hơi lóe sáng, giọng nói không hiểu mang ý gì: “Đệ Ngũ Hạo? Vị Đệ Ngũ Hạo kia của Định Dương Đệ Ngũ gia?” 
“Hồi bệ hạ, đúng là gia chủ Định Dương Đệ Ngũ gia Đệ Ngũ Hạo.” Liêu Thanh Vân đáp. 
Đáy mắt Nguyên Vô Ưu toát ra sự hứng thú. Nàng không vội vàng đọc nội dung bên trong mà gấp cuốn sách lại đặt lên ngự án trác, sau đó, nàng thanh nhã đứng dậy đi đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417853/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.