Đệ Ngũ Hạo do dự đôi chút, nhưng vẫn lấy ra chiếc khăn mùi soa đưa lên phía trước. Sau khi Vương Tiểu Phù đón lấy chiếc khăn gấm sang trọng, khác xa với cách ăn vận của hai chủ tớ bọn họ thì lại càng1khóc dữ dội hơn. 
“Cô nương, đừng khóc nữa, hiện giờ chúng ta không còn ở trong Viễn Tây nữa, không cần phải lo lắng đám người truy đuổi cô đuổi tới đây đâu.” Vương Tiểu Phù khóc rất lâu sau mới ngừng lại, nhưng lại quỳ8phịch xuống trước mặt Đệ Ngũ Hạo. 
“Cô nương?” Đệ Ngũ Hạo sốt sắng đưa tay ra, nhưng lại nghĩ đến thân phận nữ nhi của nàng ta nên đành rụt tay lại, không dám đụng chạm. 
Tiểu Lương Tử cau mày nhìn nữ tử đang quỳ dưới2đất kia, trong hắn xuất hiện một nỗi bất an. 
Kể từ sau khi cứu cô nương này, cô ta luôn quỳ sụp xuống đất như thế kia, sau đấy... bọn họ phải chạy thục mạng bất kể đêm ngày để trốn khỏi thành Viễn Tây, nơi4mà vốn dĩ là đích đến của hai người họ. Trong suốt dọc đường, cô nương này ngoài việc lặng lẽ rơi nước mắt ra thì chẳng hé răng lấy nửa lời. 
Bây giờ thì tốt rồi, đến nơi an toàn rồi, cô ta cuối cùng cũng khóc được thành tiếng, ấy nhưng lại đột ngột quỳ gối thế này. Điều này càng ngày càng khiến hắn dấy lên nghi ngờ cô nương đây là một kẻ nguy hiểm, sợ rằng bọn họ đang rước họa vào thân. 
“Cô nương mau đứng dậy đi.” 
Vương Tiểu Phù lắc đầu: “Tiểu nữ họ Vương tên Tiểu Phù cảm tạ ân công cứu mạng.” 
“Vương cô nương đứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417846/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.