Mà trong các tướng sĩ có mặt ở đây, những người muốn chiến tranh với nước Đại Nguyên đã chiếm bảy phần. 
Sở Hồng giương mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Sở Nghị đang buông mi nên không nhìn thấy nét mặt rồi hỏi: “Sở Nghị, ngươi nghĩ sao?” Sở Nghị thì lại đang suy nghĩ thất thần, từ sau khi nghe nói nữ để Đại Nguyên chính là thánh tăng Lam Vân, hắn đã không thể kiềm chế được chính mình, trong đầu một lần lại một lần1hiện lên dáng vẻ thánh tăng như ma như yêu ấy biến thành nữ nhi, còn là một nữ đế cao quý. Hắn thật hối hận khi người đi sứ không phải là mình, bởi nếu là vậy thì hắn đã có thể tận mắt chứng kiến dung mạo của nàng rồi. Sở Nghị cũng không kiếm được khát vọng rất muốn rất muốn gặp lại nàng một lần nữa trong lòng mình. 
Sắc mặt Sở Hồng nghiêm lại khi thấy người trước mắt đang lơ đãng, hắn không cất cao tiếng nói nhưng8lại vô cùng cao nghiêm đáng sợ: “A Nghị.” 
“Tiểu vương gia.” Người bên cạnh Sở Nghị cũng cẩn thận nhắc nhở hắn. Sở Nghị vội vã bước ra khỏi hàng, quỳ một gối xuống đất: “Hoàng thượng.” 
Sở Hồng híp mắt dõi theo Sở Nghị, không hề truy cứu chuyện hắn thất thần lúc nãy mà chỉ hỏi lại lần nữa: “Về chiến sự với nước Đại Nguyên, ngươi muốn đánh hay muốn hòa?” 
“Mạt tướng...” Sở Nghị bất chợt cảm thấy như mắc phải xương cá nơi cổ họng, miệng lưỡi cũng khô khan2cực kỳ. 
Sở Hồng híp mắt lại, con người của hắn nhuốm lạnh: “Thế nào?” Sở Nghị mím lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417843/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.