Nguyên Vô Ưu lấy một năm thức ăn cho cá rồi thả vào hồ, một bầy cá chép lập tức bơi đến giành ăn với nhau làm gợn lên sóng nước lăn tăn, tạo nên một khung cảnh xinh đẹp trong tầm mắt. 
Ngọc Châu cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ tử nhà mình, trong lòng nàng cuối cùng cũng thở phào1nhẹ nhõm, chủ tử rốt cuộc đã khôi phục bình thường rồi. 
Lúc này, Tiểu Cao Tử nhẹ nhàng bước vào đình, sau đó thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Đệ Ngũ Chiếu đang chờ đợi ở bên ngoài.” Nguyên Vô Ưu dừng động tác cho cá ăn lại, sau khi rửa sạch tay và lau khô, nàng mới thản nhiên nói: “Để hắn8đến đây.” “Vâng.” Tiểu Cao Tử cung kính lui xuống. Đệ Ngũ Chiếu rũ mi cúi đầu đi theo sau Tiểu Cao Tử, bước đi trông có vẻ ổn định, nhưng trên thực tế, hắn lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Toàn bộ mọi thứ mà hắn có được bấy giờ đều là nhờ bệ hạ ban2cho. Hắn căng thẳng không phải vì sợ nàng lấy lại những gì đã thưởng cho hắn, mà là... hắn thấp hèn không dám đối mặt với nàng. 
Quá khứ kinh khủng ấy vẫn như hình với bóng, hắn cũng chưa từng quên đi. 
Bước vào đình, nhìn thấy bóng dáng cao quý đang quay lưng thưởng thức phong cảnh trên mặt hồ, Đệ Ngũ4Chiểu quỳ thẳng xuống đất, trong giọng điệu cung kính mang theo sự thành kính mà bản thân hắn cũng chẳng nhận ra. 
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” 
“Đứng lên đi.” 
“Tạ ơn bệ hạ.” Sau khi Đệ Ngũ Chiếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417839/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.