Nguyên Vô Ưu nghe thấy hết những âm thanh xao động và kinh ngạc phía sau lưng, nhưng nàng không dừng bước chân, bởi nàng biết rõ, Hoài vương sắp không còn đợi được nữa rồi. Nàng không muốn để cho hắn có một chút nuối tiếc nào, cũng không muốn bản thân cảm thấy tiếc nuối. 
Còn về Sở Tuyệt, đang đợi nàng... Bước chân Nguyên Vô Ưu khẽ dừng lại một chút,1sau đó lại tiếp tục bước về phía trước, kiên định bước qua bậc thang cuối cùng, bước vào đại điện. Trong đại điện, Hoài vương ngồi trên xe lăng mỉm cười nhìn chằm chằm Vô Ưu đang tiến vào, ánh mắt dịu dàng như nước, hắn không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nhất của Vô Ưu. Nguyên Vô Ưu đi đến bảo tọa trong đại điện, cúi đầu nhìn chằm chằm8bảo tọa long ỷ tượng trưng cho quyền lực và sự tôn quý chí cao vô thượng đang bày trước mặt mình. Nàng có chút mơ hồ, ngồi ở đây, không phải sẽ rất cô đơn sao? Thật sự, nàng có thể ngồi ở nơi này trông quãng đời dài đằng đẵng trôi qua ư? 
Bá quan văn võ lần lượt tiến vào điện, mà Nguyễn Vô Ưu vẫn không hề nhúc nhích. 
Từ ngày2hôm nay, Tiểu Cao Tử sẽ trở thành thái giám tổng quản của điện Nghị Chính Đức Nguyên Cung. Trong lòng hắn kích động không thể tả, chiếu thư sắp được tuyên đọc trong tay càng khiến cho lồng ngực hẳn đập điên cuồng hơn. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo tọa của chủ tử nhà mình, cả người hắn đều tỉnh táo lại, chiếu thư trong tay4cũng không dám mở ra. 
Còn những bá quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417832/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.