Nước mắt trên khuôn mặt Tiểu Lý Tử càng tuôn rơi dữ dội hơn, nhưng hắn vẫn nghiến răng kìm nén không dám bật ra tiếng khóc nào, chỉ biết sống chết cắn chặt lấy môi, liên tục lắc đầu. Hắn muốn nói, hắn không muốn ở lại hầu hạ bệ 
hạ, không phải là hắn vì đã không còn trung thành với người nữa, cũng không phải điện hạ không tốt với1hắn mà là bởi vì, hắn sợ nếu hắn ở lại săn sóc điện hạ, vậy là sẽ chẳng có ở ai bên cạnh chăm sóc cho vương gia nữa rồi, làm sao hắn có thể để vương gia phải ra đi trong cô độc như thể được kia chứ?! 
Thế nhưng những lời ấy, hắn không cách nào có thể nói ra được, lại cũng chẳng đủ can đảm để nói, bởi8vì bất luận là hắn có khóc than, có nói hết tất cả ra đi chăng nữa, vương gia cũng sẽ đau khổ mà thôi, mà hắn lại không muốn vương gia đau buồn chút nào cả nên cuối cùng hắn không nói một lời nào. Sau khi vương gia cất bước rời đi, hắn liền lập tức theo sau. 
“Vương gia.” Giờ phút này, tất cả những người hầu hạ thân cận2thường ngày luôn phục vụ cho Hoài vương đều đang quỳ gối, đều đang bị ai lắng nghe di mệnh của hắn. 
Hoài vương đưa mắt nhìn những người hầu đã luôn sát cánh cùng hắn, viền mắt không tài nào kiềm được mà đỏ lên. Hắn nhắm mắt cổ đè nén tâm tư ngổn ngang, bộn bề của mình, khi hàng mi kia nhấc lên, ánh mắt đã trở về vẻ bình4lặng vốn có của nó. 
“Đứng lên hết đi, mau hầu hạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417830/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.