Gương mặt Cổ Lăng chợt sa sầm, những người này... 
Văn Vô Hà quay qua chắp tay với Bình Duệ: “Bình đại nhân, Văn mỗ bận chút việc, chén rượu của hôm nay đợi bữa khác sẽ uống, lần sau Văn mỗ sẽ mời.” 
“Không dám, không dám, Văn đại nhân, xin tự nhiên.” Bình Duệ mỉm cười đối diện với hắn. 
“Liều đại nhân, cáo từ.” Sau đó, Văn Vô Hà lại nhìn sang1Liêu Thanh Vân, lịch sự chắp tay. 
“Mời Văn đại nhân.” 
Sau khi Văn Vô Hà rời đi, Lâm Duy Đường dùng ánh mắt như cười như không quan sát Bình Duệ, nhưng lại nói với Cố Lăng rằng: “Bình đại nhân quyền cao chức trọng, là do được bệ hạ tín nhiệm, Văn đại nhân xuất thân từ thị tộc Văn gia, có giao tinh tri kỉ với bệ hạ, ngay đến cả8Liêu đại nhân cũng đối với bệ hạ hết sức trung thành. Cổ đại nhân, nguồn gốc quan hệ giữa ngài và bệ hạ rất sâu xa, thế nhưng nếu bàn về sự trung thành và sùng kính với bệ hạ, thì thậm chí ngài còn chưa bằng với Lâm mỗ nửa đường chen ngang. Đã nhận lấy bổng lộc của đế vương, thì ắt phải san sẻ muộn phiền với đế2vương, Lâm mỗ nhiều lời nhiều chuyện, mong Cố đại nhân lượng thứ. Liều đại nhân, cáo từ.” 
Liêu Thanh Vân lịch sự đáp lại: “Không tiễn.” Bình Duệ nhướng mày, hắn cũng lịch sự chắp tay với hai người họ, sau đó bèn xoay gót rời đi. Cổ Lăng đứng sững sờ tại đó, tim đập loạn nhịp. 
Liêu Thanh Vân ngoảnh lại nhìn khẽ, sau đó nhẹ thở dài đánh sượt lấy4một tiếng, nghiêm túc nói với hắn: “Cố Lăng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417822/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.