Đối với những người cố ý thì mặc dù không tự mình chứng thực, nhưng nghe vào tại đã có hiệu quả nhất định rồi. 
Gió đông lạnh thấu xương thổi táp vào mặt đau như dao cắt. 
Tốp hai tốp ba quan lại tan buổi chầu sớm nối đuôi đi1ra rồi chào tạm biệt nhau ở cửa cung. 
“Cổ đại nhân.” 
Cố Lăng đang định leo lên ngựa, nghe thấy tiếng gọi sau lưng, hắn đứng thẳng người dậy, quay đầu lại nhìn và chắp tay với người kia: “Bình tướng quân.” 
Bình Duệ thanh nhã chắp tay đáp lễ, giọng8điệu thản nhiên, rất thoải mái nói: “Mấy hôm trước, Vọng Giang Các vừa mới một đại đầu bếp đến, những món ăn mới rất ngon, hôm qua Bình mỗ đã đặt một bàn, Cổ đại nhân có nể mặt đến được không?” Cổ Lăng cười nói: “Được. Bình2tướng quân mời là phúc ba đời của Cổ Lăng.” “Nếu đã như vậy, Bình mỗ xin đợi Cổ đại nhân đại giá.” “Được, mời Bình tướng quân.” Cố Lăng khiêm nhường nói. 
Bình Duệ thanh nhã gật đầu rồi rất có trách nhiệm mà nhảy lên ngựa đi trước4một bước. 
Không lâu sau, bóng dáng Bình Duệ đã biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Cố Lăng cũng dần tan biến. Hắn quay đầu nhìn về phía hoàng cung, ánh mắt lạnh lùng cô liêu. 
Sau khi Bình Duệ và Cố Lăng dùng bữa ở Vọng Giang Các, ngay đêm hôm đó, Kinh thành bình yên đón nhận một cơn hỗn loạn lặng lẽ nhưng vô cùng chấn động nhân tâm. 
Đêm tối sâu thẳm như nghiên mực đặc sệt, gió rét rít gào như tiếng dã thú há miệng gầm gừ muốn xâm chiếm nhân gian. 
Trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417813/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.