Đây là hội nghị của Lý Thị, nhưng nhìn quanh một lượt các ghế ngồi, lại trông thấy một Văn Vô Hà đang ngồi đó, đây cũng chính là nguyên nhân khiến trên dưới Lý Thị ai ai cũng ẩn chứa sự1phẫn nộ trong đáy mắt. 
Trước ánh mắt ẩn giấu tức giận của người trong Lý Thị, Văn Vô Hà lại thản nhiên như thường, bình chân như vại, chẳng lo lắng gì nhiều. 
“Khụ.” Trưởng tộc của Lý Thị khẽ ho nhẹ vài8tiếng. Sau khi thấy mọi người đều đã đổ dồn sự chú ý lên người 
mình, ông liền trở nên trầm lặng, hắng giọng mà nói rằng: “Về chuyện này, sự việc trọng đại, ta tuy là trưởng tộc, nhưng cũng không thể2một mình quyết định được, cho nên ta mới triệu tập chư vị đến để cùng biểu quyết.” Lời trưởng tộc Lý Thị vừa nói xong, toàn bộ đại sảnh lại càng trở nên trầm lắng hơn nữa, không có bất kì4ai nói năng câu nào, ngay đến cả ánh mắt căm phẫn trợn trừng nhìn Văn Vô Hà cũng vì sức nghiêm trọng của sự việc lần này mà đổi thành cái nhìn ngập ngừng, đấu tranh. Sau một hồi, bầu không khí im ắng đến mức kì quái, bức bối, quỷ dị bên trong đại sảnh cuối cùng cũng bị một tiếng nói phá vỡ. 
“Tôi xin bày tỏ thái độ, vết xe đổ diệt tộc của Lưu Thị vẫn còn sờ sờ ở trước mắt. Trước giờ, Lý gia chúng ta cai quản một vạn ba mẫu đất rất tốt, nhưng đến nay khói lửa chiến tranh lại cháy lan đến trước cổng gia tộc chúng ta, nếu chúng ta vẫn khoanh tay đứng nhìn thì dù cho sau này, ai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417798/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.