Liêu Thanh Vân sửng sốt.
Liêu phu nhân nhìn hắn với ánh mắt chất chứa ưu sầu: “Thế nên con trai à, trong lòng nương cho rằng Vô Ưu công chúa không xứng với con, bởi vì nàng không có trái tim, ít nhất thì, trái tim của nàng sẽ không thuộc về con.”
Liêu Thanh Vân há miệng muốn lên tiếng, nhưng dường như có thứ gì1đó mắc kẹt trong cổ họng, khiến hắn nhức nhối không thôi.
“Nương cũng muốn tác thành cho mảnh tình say đắm của con, nhưng nhi tử à, trong lòng nương cũng rất đau.” Liều phu nhân vừa vỗ ngực vừa nặng nề lên tiếng. Bà làm sao lại chưa từng thử cẩn thận quan sát Vô Ưu công chúa trong những ngày qua chứ? Cả hai8đều là nữ tử, đối với người con gái mà Lưu hoàng hậu sinh ra, bất luận là về dung mạo, tài hoa, hay thủ đoạn đều khiến bà khâm phục.
Bà tự nhận mình không phải là một người mẹ cổ hủ cứng nhắc, nếu không thì năm ấy khi Thanh Vân muốn học khám nghiệm tử thi, bà đã không nhượng bộ đồng ý rồi.
Và2cũng không phải bà có thành kiến với Vô Ưu công chúa, một nữ tử cao quý như nàng, lại đẹp tựa tiên trên trời, nếu như con trai bà may mắn có thể có được nàng, là một người mẹ, bà sẽ vui mừng từ tận đáy lòng.
Ngay từ ban đầu, bà cũng từng chờ mong, cũng từng cầu khẩn, hy vọng rằng Vô Ưu4công chúa sẽ thích con trai mình.
Nhưng sự chờ mong cùng cầu khẩn của bà cuối cùng chỉ còn lại hụt hẫng. Có lẽ Vô Ưu công chúa cũng đối xử với Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417767/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.