Dường như tất cả đang nhìn thấy thần tiên cưỡi tường vân ngũ sắc, nhẹ nhàng đáp xuống nhân gian. 
Không Vô Hồn im lặng đứng chính giữa đại sảnh, như thượng tiên không nhiễm bụi trần, thoát tục xuất thần, rõ ràng y mặc quần áo diễm lệ vô cùng, nhưng cả người vẫn tỏa ra sự thanh thoát cách biệt trần thế. 
Yên ắng không tiếng động! Không Vô Hồn không quan tâm đến sự im lặng của mọi người, ánh mắt1hờ hững như thần tiên nhìn xuống chúng sinh, lướt nhìn mọi người một lượt, giọng nói bay bổng kì diệu vang lên. “Tại hạ là Không Vô Hồn, bái kiến chư vị khách quý.” 
Qua một lúc lâu, đám người ngây ngẩn như bị người khác hạ chú thuật mới lần lượt hoàn hồn. Không Vô Hồn vỗ tay, hai hàng người hầu nối đuôi nhau đi vào. “Hôm Tết Nguyên tiêu, tại hạ thất lễ khiến chư vị sợ hãi, hôm8nay lại mời các vị đến đây tụ tập, chuẩn bị một phần lễ mọn, mong quý vị vui lòng nhận cho.” Lời vừa dứt thì người đã đi mất, những người tinh mắt chỉ kịp thấy ông áo đỏ tươi biến mất trên lầu hai. Nếu như không phải biết trước thân phận của Vô Hồn, thì việc y xin lỗi mà cao ngạo ngông nghênh thế này sớm đã khiến những vương công quý tộc ở đây tức giận rồi. 
Nhưng2biết được y là truyền nhân của Khai quốc Quốc sư thần bí và truyền kì nhất nước Đại Nguyên, ngay cả hoàng thượng cũng đã mặc nhận rồi, mọi người chỉ đành nuốt ấm ức vào trong, im lặng không nói gì. 
Tuy nhiên, khi nhìn thấy “lễ mọn” của y, sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417765/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.