Nguyên Vô Ưu không để ý đến hành động này, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, thưởng thức cảnh sông qua cửa sổ đang mở một nửa. 
Hiện tại đang là tiết trời đầu xuân, vạn vật đang sinh sôi nảy nở, gió lạnh của mùa đông tiêu điều tuy vẫn còn, nhưng trong đó vẫn cảm nhận được chút sắc trời mùa xuân. 
“Bản công chúa thấy, vị trí của nơi này so với nhã gian bên phía đông kia đẹp hơn nhiều. Sau này bản công chúa giá1lâm, liền sắp xếp sương phòng này cho bản công chúa.” 
Tiền chưởng quỹ trong lòng hoảng sợ thấp thỏm bất an có chút luống cuống với mệnh lệnh này, theo bản năng nhìn chủ tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi một cái, chủ tử hình như cũng thích căn phòng này. 
“Sao? Không nghe thấy lời của bản công chúa à?” Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Vô Ưu lướt qua. 
Lưng Tiền chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh, vội nói: “Thảo dân không dám, thực là...” 
“Ngươi lui xuống.” Không8Vô Hồn mở mắt ra, cuối cùng cũng lên tiếng. Tiền chưởng quỹ như được đại xá vậy, lau mồ hôi mỏng trên trán, cung kính lui xuống. Nguyên Vô Ưu cười nhẹ: “Xem ra bản công chúa ở đây, không có uy danh rồi.” Không Vô Hồn liếc xéo nàng một cái, lạnh giọng nói: “Hôm nay tâm trạng của ta không tốt.” “Cảm nhận được.” “Ngươi đến làm gì?” “Sư thúc tổ rõ ràng là biết rõ còn hỏi, bản công chúa đến đây để làm2chỗ dựa, chống lưng cho người đó.” Không Vô Hồn cười, nhưng không lên tiếng. 
“Sao vậy? Sư thúc tổ vẫn chưa suy nghĩ kĩ là nên lựa chọn như thế nào sao?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417760/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.