Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Thanh Vân không cần khiêm tốn, ta vốn chưa làm gì cả.” Thanh Vân rũ mắt, không phản bác lại câu nào, không, nàng đã làm rồi đấy. 
Lúc này, trăng đã treo trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng bàng bạc, ấy thế mà trên đường lớn du khách tấp nập vui chơi thâu đêm. Hôm nay ở Kinh thành là một ngày không ngủ, nào là cảnh phố phường, nào là hoa đăng, dân chúng, cảnh sông nước, đến cả khung cảnh ánh trăng...1nhiều không đếm xuể. 
Liệu Thanh Vân lặng lẽ đứng sau lưng nàng. Nàng ngắm cảnh vật xung quanh, nhưng nàng nào có hay, vì khung cảnh này có nàng mới khiến hắn bịn rịn, lưu luyến không thôi. 
“Liêu đại ca, hồi thứ ba bắt đầu rồi kìa.” Giọng nói đầy kích động của Cố An An truyền đến. Nguyên Vô Ưu khẽ cười: “Đi, chúng ta tới đó đi.” 
Liệu Thanh khẽ cúi đầu: “Rõ.” 
Đương lúc nghe rõ lượt thi đấu thứ ba là gì, thì toàn bộ Vọng Giang Các8bỗng nhốn nháo cả lên, một số người cầm lòng không đặng bèn bắt đầu hò hét. 
“Phá giải khác Linh Lung Bách?” 
“Hai trăm năm trở lại đây, khúc nhạc này chưa từng có ai giải được. Nếu đã so tài bằng cách phá giải khúc nhạc này thì thiếu chủ của Vọng Giang Các rốt cuộc có chủ ý gì đây?” “Đây không phải muốn gây khó dễ à?” 
“Làm khó người ta cũng đành thôi, nhưng đây chẳng phải đùa giỡn với mọi người hay sao?” “Làm gì có cái2đạo lí này.” “Chư vị, chư vị...” Tiền chưởng quỹ cất cao giọng lên thêm mấy phần, ấy thế mà không thể trấn áp nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417750/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.