Đèn hoa rực rỡ, bừng sáng cả góc trời, nhưng đa số khách nhân trong Vọng Giang Các không ai còn tâm trí nào thưởng thức phong cảnh đèn đuốc bên ngoài nữa, mà toàn bộ ánh mắt của họ đều hết sức chăm chú đổ dồn vào đại sảnh tại lầu một. Họ bắt đầu tò mò rằng chủ1nhân của Vọng Giang Các sẽ chuẩn bị cuộc thi gì mà lại đặt ra tiền thưởng vô giá gây chấn động lòng người như vậy? 
Sau khi nhìn thấy tiền thưởng, mọi người liền cảm thấy nó còn hấp dẫn hơn là việc được thấy gương mặt thật sự của chủ nhân Vọng Giang Các. 
Có lẽ, những người ngồi ở8đây đều không thiếu vàng bạc châu báu, nhưng có ai lại không bằng lòng dệt gấm thêu hoa* chứ. 
(*) Dệt gấm thêu hoa: tô điểm làm cho đẹp thêm, hay thêm. 
Có thể thắng được xe hoa vô giá này trước sự chứng kiến của các nhà quyền quý, cho dù là ai thì cũng sẽ nổi tiếng ngay, được2người đời ngưỡng vọng khắp cả Kinh thành, thậm chí là cả nước Đại Nguyên. 
“Chưởng quỹ à, thi đấu cái gì?” 
“Đúng đó chưỡng quỹ, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau ra đề thi đi.” 
“Phải đấy, thi gì bản thiếu gia cũng bằng lòng.” 
“Đồng ý.” 
Mà phần lớn nữ tử ở đây đều vì sự rụt rè nên vẫn4đoan trang ngồi yên một chỗ, nhưng trong mắt các nàng đều không thể giấu được nỗi nghi hoặc và tò mò trước cuộc vui sắp diễn ra. 
May mà, trong số các nàng cũng có không ít người thẳng thắn dứt khoát, lập tức có người hỏi: “Tiền chưỡng quỹ, ngụ ý của chủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417743/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.