Nguyên Vô Ưu hờ hững mỉm cười. Mặc dù đang quỳ nhưng lưng nàng vẫn thẳng tắp, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Khánh Đế chưa từng né tránh: “Hồi phụ hoàng, Vô Ưu và Bình Quốc Công Phủ không thù không oán.”
Động tác ngâm trà của Khánh Đế dừng lại, đôi mắt đen sắc bén như muốn nhìn thấu xem lời nàng nói là thật hay giả.
Không khí trong điện cũng vì sự yên tĩnh này mà có chút trì trệ,1nhưng hai người dường như không hề hay biết.
Khánh Đế nhìn nàng chăm chú một lúc lâu rồi mới từ từ thu hồi ánh mắt. Ông buông mắt khiến người ta không thể đoán được ông có tin lời nàng nói hay không, càng không thể đoán được ông đang nghĩ điều gì.
Sau khi Khánh Đế thu hồi ánh nhìn, Nguyên Vô Ưu cũng hờ hững buông mắt.
Khánh Đế cụp mắt, thản nhiên nhấp một ngụm trà trong chén. Vẫn là ngữ8khí thoải mái nhưng lại nói ra lời khiến người ta sợ hãi mất hồn: “Nói nghe thử xem, con có cách nghĩ như thế nào về việc trẫm diệt Lưu Thị?”
Nguyên Vô Ưu lại ngước mắt lên, nhẹ than một tiếng: “Trước khi trả lời câu hỏi này của phụ hoàng, Vô Ưu bình thân đã được không? Vô Ưu không cho rằng quỳ trước mặt phụ hoàng là không dám nói lời gian dối.”
Khánh Đế động đậy mí mắt nhìn2nàng, thấy ánh mắt vừa như bất lực vừa như tự giễu của nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Sao, con không muốn trẫm bắt con quỳ sao?”
Nguyên Vô Ưu lại thở dài một tiếng, vỗ vỗ tấm thảm dưới đầu gối: “Bây giờ ngoài trời lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417733/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.