Cho đến khi bình rượu cuối cùng trong tay cũng rỗng tuếch, Nguyên Mộ mới giơ cao bình lên rồi dốc ngược xuống, nói với ánh mắt mơ màng: “A Phủ, đem rượu đến đây.”
Nơi góc phòng tối mờ, A Phủ im lặng1thở dài một tiếng khi thấy thiếu chủ của mình như thế. Không chỉ riêng thiếu gia, đến cả chính hắn cũng không biết mấy ngày nay rốt cuộc thiếu gia đã uống bao nhiêu chén rồi, à không, từ hôm qua, thiếu8gia đã bỏ thẳng chén mà chuyển sang dùng bình mà uống.
A Phủ lẳng lặng đi đến một bên, cầm lấy bình rượu cuối cùng rồi đổ đầy nước vào, đồng thời còn bỏ thêm thuốc an thần, sau đó mới dâng lên2cho Nguyên Mộ: “Thiếu chủ, rượu đến rồi.”
Nguyên Mộ đứng dậy, thân hình hết ngả sang đông rồi lại nghiêng sang tây nhận lấy bình rượu mà A Phủ đưa lên, hắn mạnh mẽ uống một ngụm lớn, lại cười ha hả nói:4“A Phủ, thứ ngươi đưa ta không phải là rượu, mà là nước.” Nếu không thì tại sao hắn lại không say chứ?
“Thiếu chủ, người say rồi.” A Phủ tiến lên đưa tay muốn đỡ Nguyên Mộ, nhưng lại không dám.
“Ta chưa say, ta đang rất tỉnh táo.” Nguyên Mộ chỉ chỉ vào đầu mình: “Ta nhớ rõ rằng Thanh Trần sắp xuất giá rồi.”
A Phủ nhíu mày, đang há miệng định lên tiếng, chợt nghĩ đến điều gì đó nên lại thôi.
“Không đúng.” Nguyên Mộ bỗng xua tay: “Không đúng, không phải xuất giá, nàng đi làm thiếp của người khác, thiếp... ha ha ha... thiếp... làm thiếp mà nàng cũng nguyện ý. A Phủ à, trước giờ ta chưa từng dám cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417727/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.