Trời dần trở nên âm u. Cố Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi tiến lên phía trước nói: “Công tử, sắp mưa rồi.”
Cố Lăng làm như không nghe thấy lời nhắc nhở của hắn.
Cố Thu không dám lên tiếng nữa, chỉ đành kéo chặt quần áo trên người lại.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng thông báo, xe1ngựa của Toàn thúc đã về rồi.
Cố Thu nghe tin, hai mắt bừng sáng, vội vàng tiến lên một bước, cẩn thận bẩm báo: “Công tử, Toàn thúc đón hai vị tiểu thư về rồi.”
Cố Lăng vẫn không có phản ứng gì. Trong lòng Cố Thu bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an. Rốt cuộc công tử làm sao vậy?
Ngay lúc Cố8Thu đang cảm thấy không ổn thì Cố Lăng đã lên tiếng: “Mời hai vị tiểu thư đến thư phòng.”
Cố Thu ngẩn người, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười tươi, vô cùng vui vẻ lớn tiếng đáp: “Vâng.” Nói xong, hắn liền chạy vút đi. Công tử đứng đây thì không sao cả nhưng hắn mà còn đứng nữa thì sẽ2bị đông thành tảng băng mất.
Cố Lăng chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mù. Lúc này, đôi mắt ấm áp thanh nhã của hắn không hề có chút cảm xúc nào.
…
Trong thư phòng, hơi ấm đang lan tỏa dạt dào.
Cố An An vừa bước vào phòng, đã hét lên một tiếng sung sướng rồi nhào lên chiếc ghế quý phi có4phủ một lớp da hổ thật dày.
“Mùa đông ở Kinh thành thật khắc nghiệt quá, muội sắp bị đông cứng rồi.”
Tiểu đường muội thoải mái không thèm giữ ý, nhưng Cố Y Y lại không thả lỏng như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417725/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.