Bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người khác không dám hít thở.
Ánh mắt lạnh lùng của Liêu Thanh Vân liếc qua hai người đang thể hiện tỷ muội tình thâm kia, đầu mày hắn khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, dửng dưng như không liên quan gì.
Khóe mắt Nguyên Tích Trân khẽ động. Tuy rằng nàng và Thất tiểu thư của Đào gia không có nhiều giao tình cho lắm, nhưng với thân phận của Đào Thất, nàng cũng nên lên tiếng cầu xin cho nàng ta, dù sao thì Đào Thất là1tiểu thư của Đào gia, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật chứ?
Chẳng qua, nàng thật sự muốn nhìn xem có phải Nguyên Vô Ưu sẽ thật sự trách phạt Đào Thất? Mấy năm qua, Mai phi tuy rằng rất yên lặng ở trong cung, Đào gia làm việc gì cũng âm thầm, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể tùy tiện trêu chọc. Bất kể Nguyên Vô Ưu làm như vậy là vì cái gì, thì có liên quan gì đến nàng ta? Nàng ta chỉ cần lạnh lùng đứng một bên quan sát8là được.
Hơn nữa... nàng ta vừa mới bị Nguyên Vô Ưu cảnh cáo, người biết thức thời mới là kẻ thông minh thật sự. Đối với sự tồn tại của Nguyên Vô Ưu, cũng giống như lời nàng ta đã nói trên đại điện Kim Loan lúc vừa mới bước ra khỏi lãnh cung vậy, chỉ cần phụ hoàng vẫn còn tại vị một ngày, thì nàng ta chính là công chúa có thân phận cao quý nhất nước Đại Nguyên, đây là sự tồn tại mà không ai có thể thay đổi được. Vì vậy những công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417720/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.