Cửa sổ trong phòng đang mở, gió rét buốt giá thổi vào mặt nhưng Cố Y Y vẫn hoảng hốt thất thần như thể không nhận ra.
Cố An An bước vào, nhìn thấy cảnh tượng1như vậy, hàng lông mày rậm nhíu chặt, trong đôi mắt long lanh cũng ngập tràn lo lắng và giãy dụa. Không biết việc Hoài vương biểu ca có thể sống tốt mấy năm nay8là thật hay giả nữa. Nếu như là thật, nàng nhất định phải nghĩ cách ngăn Y Y tỷ làm thiêu thân bay vào lửa mới được!
Nhưng... nếu là giả thì sao? Vậy há chẳng2phải nàng sẽ hại Y Y tỷ rồi sao?
Cứ đứng tại chỗ giãy dụa suốt một lúc lâu, Cố An An mới bước đến bên cạnh Cố Y Y, nhẹ nhàng giơ tay đặt lên4bờ vai gầy yếu của nàng.
“Thất đường tỷ.”
Cố Y Y hoàn hồn, đưa mắt nhìn theo cánh tay đặt trên vai mình. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố An An, khóe môi nàng hơi mím lại: “An An, sao muội về nhanh thế? Chẳng phải muội đi vấn an đại ca sao?” Khi biết được nàng đi gặp biểu ca một mình, An An liền vội vã muốn tìm đại ca đến ngăn nàng.
“Đại ca rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để ý đến muội.” Cố An An não nề nói. Đại ca nói, nhìn bề ngoài Y Y tỷ rất dịu dàng yếu đuối nhưng nàng lại là một người có chính kiến, tất cả mọi việc đều để Y Y tỷ tự mình đối mặt và xử lý.
“Vậy Liêu đại ca đâu? Chẳng phải muội nói muốn làm thủ hạ của huynh ấy sao?”
“Hôm nay Liêu đại ca không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417701/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.