Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt nở nụ cười nhìn Hạng Thanh Trần, sau đó bình tĩnh lên tiếng: “Sau lần kiểm tra lúc nãy, ta nghĩ trong lòng của Hạng cô nương cũng đã hiểu rõ rồi.”
Hạng Thanh Trần không bất ngờ khi nghe Nguyên Vô Ưu nói ra một trong những mục đích mà nàng đến đây: “Ta1muốn bào chế thuốc.”
“Mục đích?”
Khóe môi Hạng Thanh Trần cong lên: “Nếu ta có thể chế được thuốc thích hợp cho Hoài vương gia uống thì ít nhất có thể sống thêm được vài năm.”
Nguyên Vô Ưu lạnh lùng nâng mắt nhìn nàng.
Hạng Thanh Trần thở dài: “Ta có chút không muốn hắn chết sớm.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười:8“Nhưng có lẽ phụ vương ta không muốn nhận phần ý tốt này. Hạng cô nương xin thứ cho bản quận chúa nói thẳng, đây chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi mà thôi.”
Hạng Thanh Trần liếc nhìn Hoài vương, rồi lại quay sang nhìn Nguyên Vô Ưu: “Được thôi, tuy ta không tin tưởng vào chuyện vừa2gặp đã yêu, nhưng trong lần đầu tiên gặp gỡ, Hoài vương gia đã cho ta một cảm giác không giống với người khác. Ta muốn xác nhận liệu ta có thật sự động lòng với hắn không, mà tiền đề là hắn nhất định có thể sống thêm được vài năm nữa.”
Nguyên Vô Ưu rũ mắt, hờ hững4mỉm cười: “Hạng cô nương trước nay vẫn đều làm theo ý mình như vậy sao?”
“Như vậy không tốt à?”
“Không, như vậy rất tốt, chỉ là...” Nguyên Vô Ưu bước đến cạnh Hạng Thanh Trần, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, sau đó nói với ý nghĩa sâu xa: “Ta muốn cảnh cáo, hoặc đúng hơn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417699/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.