“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết, An An, muội không nên quá đỗi lo lắng.”
Cố An An cúi đầu thấp giọng nói: “Muội cũng là lo cho tỷ mà.”
Cố Y Y nhẹ thở dài một tiếng: “Tỷ biết, nhưng mà An An, tỷ là tỷ tỷ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng có tỷ, không những thế lại có ca ca và cả1gia tộc, nhưng chuyện này không nên là những chuyện khiến muội phiền lòng, hiểu không?”
Cố An An áy náy gật đầu: “Muội hiểu.”
“Muội hiểu là tốt. Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Cố An An ngẩng đầu nhìn kĩ nàng thêm một lần nữa, xác định trên mặt Cố Y Y không có bất an, mới8yên tâm: “Vậy muội về phòng trước.”
“Đi đi.”
Cố An An vừa đi, gương mặt dịu dàng bình tĩnh của Cố Y Y lúc này mới thay đổi, giữa hai hàng lông mày khẽ lướt qua sự lo lắng. Hồ nước Hoài vương Phủ này quá sâu, sâu đến độ dù nàng đã đến được nửa tháng rồi nhưng vẫn không cách nào đến2gần được, nói chuyện như thế này thôi liệu có hiểu được Hoài vương không?
Nghĩ đến ngày đó gặp Hoài vương, sự lo lắng giữa hai đầu mày của Cố Y Y càng thêm đậm, khóe môi không nhịn được thở dài một tiếng.
Quả thực là đáng tiếc cho một nam tử như hoa như ngọc ấy.
Có lẽ là vì từ nhỏ, nàng4đã lớn lên ở nhà lớn, nghe được quá nhiều chuyện liên quan đến Tam cô mẫu, nên nàng thấy xót thương với số mệnh của Tam cô mẫu. Khi nàng đã hiểu chuyện và biết rằng tổ phụ, tổ mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417684/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.