Cố Thị khác Lưu Thị, cho nên đối xử với Cố Thị, hoàng thượng nhất định phải trấn an và lôi kéo. Thật đúng như bà dự đoán, hoàng thượng đã trọng dụng Cố Lăng, cho hắn ở lại Kinh thành nhận chức.
Hoài vương cho dù có con cháu nối dõi, nhưng tuổi còn nhỏ sẽ không thể làm nên chuyện, chính vì thế, chỉ cần nắm chặt Hoài vương trong lòng bàn tay, Cố1Thị cũng sẽ không tùy ý làm bậy.
Cả tộc Lưu Thị đều đã bị diệt vong, Nguyên Vô Ưu không còn anh em gì để dựa vào nữa, nên mưu đồ muốn nhờ Hoài vương và Cố gia bảo vệ?
Với tính cách của hoàng thượng, ông ta sẽ phá lệ sử dụng Lâm Duy Đường, đương nhiên không phải là do ngẫu nhiên.
Có thể được hoàng thượng trọng dụng, năng lực của Lâm Duy Đường8là điều không cần phải bàn cãi. Tích Nhi nếu như thật sự gả cho hắn, bà đương nhiên là rất vui vẻ, tới lúc đó Trọng Nhi...
…
Ngự thư phòng.
Khánh Đế sau khi nghe thấy lời của Thi Tề, híp mắt, không lên tiếng, chỉ là tùy tiện phất tay. Thấy thế, Thi Tề cũng rũ mắt, cúi mặt lui sang một bên.
Một lát sau, Khánh Đế lên tiếng: “Ngày mai, nếu người của cung2Vô Ưu lại đến, ngươi hãy từ chối họ.”
“Vâng, hoàng thượng.” Thi Tề cung kính lên tiếng.
Khánh Đế đứng dậy đi qua đi lại trong điện, dường như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Khóe mắt Thi Tề liếc nhìn hành động của chủ tử, trong lòng hồi hộp như gõ trống.
Hồi lâu sau, Khánh Đế mới dừng bước chân, đứng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417680/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.