Công chúa thật sự đã trả một cái giá quá lớn rồi, mái tóc óng mượt đen láy như mây trời ấy đã không còn chút gì nữa.
Tiểu Hoa Tử vô1cùng bối rối, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, gắt gao cắn chặt môi dưới, cứng ngắc đứng ở đó.
Hồi lâu không thấy động tác của Ngọc Châu, chỉ nghe thấy8tiếng gắng nén khóc run rẩy phía sau lưng, trong đôi đồng tử bình tĩnh của Nguyên Vô Ưu hiện lên sự rung động. Nàng quay đầu lại, nhìn hai người2đau lòng như muốn chết ở sau lưng mình, nhẹ thở dài một tiếng: “Tóc sẽ mọc lại mà.”
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng hai người cũng trang điểm cho4Nguyên Vô Ưu xong.
Nhìn công chúa với mái tóc uốn lượn như mây, trên đầu cài trâm phượng hoàng thất bảo vô cùng hoa lệ trong gương, trong lòng Ngọc Châu khó chịu vô cùng, hốc mắt lại một lần nữa đỏ lên. Công chúa vốn không thích búi tóc nhiều tầng như vậy, công chúa thích xõa mái tóc đen dài, để nó tùy ý uốn lượn sau lưng, nhưng bây giờ công chúa lại không thể không búi tóc như vậy được.
Nguyên Vô Ưu nhẹ nhấc tay vuốt ve búi tóc cồng kềnh trên đầu, lại nhìn mái tóc hoa lệ đến chết người trong gương kia lần nữa, âm thầm thở dài. Đội một cái đầu như thế này bất tiện biết bao, lúc muốn ngủ, còn phải gỡ ra, lúc dậy lại phải chải lại từ đầu một lần nữa. Ngay giờ phút này, nàng mới có chút hối hận vì lúc đó chỉ muốn được bớt chuyện, tiện lợi hơn mà đã cạo đầu rồi.
So với sự phiền phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417676/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.