Trong lòng bọn họ đều là Tam công tử Kinh thành nhưng Liêu công tử, tuy rằng sở hữu diện mạo nghiêm trang, gia thế xuất chúng, thế nhưng nghĩ đến tài hoa của vị công tử này được dùng để làm việc gì, những trái tim thiếu nữ non nớt không khỏi run rẩy, da đầu cũng bắt đầu tê rần, toàn thân nổi da gà cả rồi.
Khuôn mặt Liêu Thanh Vân toát ra1vẻ lạnh lẽo, buốt giá khiến cảnh tượng kích động trước mắt bởi vì thế mà trong chớp mắt trở nên yên tĩnh.
Chứng kiến tình cảnh này, Cố Lăng cười thầm trong lòng, cảm thấy chính mình và Thanh Vân cùng nhau đi dạo như thế này thật sự là bớt việc cho hắn, đến cả Cố Thu cũng chẳng cần phải mang theo để hầu hạ, tự nhiên đã có người bảo vệ họ8trên đường.
Tuy trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng gương mặt hắn lại vẫn mang theo nụ cười ôn hoà, chỉ thấp giọng nói: “Thanh Vân, ngươi mà cứ tiếp tục mang cái bản mặt hà khắc như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, tên của ngươi sẽ được mọi người dùng để tránh tà đấy.” Đám người này ai ai cũng tận lực né tránh hắn còn không phải bởi vì hắn2lúc nào cũng bầu bạn với xác chết sao, bình thường khuôn mặt đã chẳng biểu lộ bất kì cảm xúc gì bây giờ hắn lại còn bày ra bộ mặt nghiêm túc lạnh lẽo như thế nữa?
“Nếu thật sự có một ngày như vậy, quả thật là niềm vinh hạnh của ta, ta cầu còn không được nữa là.” Liêu Thanh Vân lạnh nhạt nói.
Nhìn nét mặt hắn chả chút gì gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417674/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.