“Hầu gia làm vậy là muốn Vô Ưu tổn thọ sao? Nói trắng ra thì chuyến đi này Vô Ưu đến bái kiến hầu gia là không chính thức, là không mời mà đến, quấy1nhiễu hầu gia, kính xin hầu gia thứ lỗi.”
Cố Tam gia cung kính lui sang một bên. Nhìn tiểu cô nương giả dạng thành chàng thiếu niên trước mặt cư xử phải phép biết tiến8biết lùi, trong lòng cuối cùng cũng hiểu vì sao con trai của ông quyết tâm đưa ra quyết định như vậy, cũng hiểu được tại sao muội muội của ông cùng với Hoài vương2lại dốc lòng tương trợ vị công chúa này.
Cố lão hầu gia nhìn công chúa Vô Ưu tuyệt sắc giai nhân rúng động lòng người trước mặt, cử chỉ lại đúng mực phải phép, trong4lòng khẽ than nhẹ một tiếng, cái gì nên đến cuối cùng cũng phải đến, là phúc không phải họa, là họa cũng tránh không được.
“Mời công chúa dùng trà.”
“Hầu gia không cần phải khách khí, Vô Ưu là vãn bối*, há dám sơ suất trước mặt người, mời hầu gia.” Nguyên Vô Ưu ôn hòa lễ phép đợi ông lên tiếng.
(*) Vãn bối: danh từ tự xưng khi trước mặt người lớn hơn, ý khiêm nhường cung kính.
Hầu gia nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, thật bình tĩnh, kiểu bình tĩnh ẩn chứa sức mạnh uy hiếp, đây là một kiểu khí thế được tích dần và lắng đọng theo năm tháng.
Vô Ưu cũng nhìn ông bằng ánh mắt bình tĩnh, không chỉ như thế, trên mặt nàng còn mang theo nét cười, thong dong bình tĩnh nhưng lại thể hiện uy lực với lão hầu gia.
Ước chừng một phút sau, lão hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417670/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.