“Là các ngươi?”
Khi nhìn thấy Đào Dao, Vũ Văn Cẩm híp mắt rồi lại sửng sốt, tầm mắt nàng ta dừng trên người Vô Ưu. Nàng ta bất chợt kích động xông lên trước, nhưng đã bị Đào Dao vươn tay chặn lại.
Vũ Văn Cẩm trừng Đào Dao với ánh mắt hơi giận dữ:1“Nè, đường này cũng có phải của nhà ngươi đâu, ngươi cản gì mà cản chứ?”
Nguyên Vô Ưu nghe vậy vẫn ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục bước vào quán trọ, Đào Dao cũng theo sát phía sau nàng.
“Này, các ngươi đứng lại mau.”
Chẳng ai thèm để ý đến tiếng hô của Vũ Văn8Cẩm khiến sắc mặt của nàng sa sầm xuống: “Ngăn bọn họ lại.”
Thoắt cái, bốn người dáng dấp như thị vệ lập tức xông lên phía trước, bao vây hai người đang định bước vào quán trọ lại.
Tình hình bên này đã thu hút không ít người dõi theo.
Mai Tố Tuyết có chút đau2đầu nhìn biểu muội đang nổi giận của mình: “Cẩm biểu muội, chuyện này... không tốt lắm đâu?”
“Muội cũng chưa làm gì mà? Muội chẳng qua chỉ là bắt chuyện với họ thôi, có cần phải không coi ai ra gì như vậy sao?” Vũ Văn Cẩm nàng đã bao giờ bị khinh thường4như vậy chứ?
“Chủ tử?” Đào Dao thấp giọng hỏi ý Nguyên Vô Ưu.
“Đuổi bọn họ đi.” Nguyên Vô Ưu không có tâm trạng để ý đến những người không liên quan.
“Vâng.” Tiếng “vâng” vừa dứt, chỉ thấy một bóng dáng khiến người ta hoa cả mắt lướt một vòng qua những người đang vây bắt Đào Dao và Nguyên Vô Ưu, trong chớp mắt, trước cửa quán trọ lại nhiều hơn mấy bức tượng hình người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417663/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.