Cho dù có là Kinh thành dưới chân thiên tử thì cũng tồn tại những nơi tối tăm u ám, huống hồ nơi đây lại là thành Định Dương cách Kinh thành xa xôi vạn dặm.
Cách trục đường chính phồn hoa nhất thành Định Dương hai con phố, có một con hẻm rất nổi tiếng tên Đào Hoa Hẻm.
Hẻm Đào Hoa không sâu lắm, chỉ có khoảng bốn, năm hộ sống trong đó mà thôi. Mặc dù không tấp nập gì cho cam, nhưng đây1tuyệt đối không phải chỗ ở của mấy gia đình bình dân.
Hẻm Đào Hoa không hẹp nhưng miễn cưỡng lắm cũng chỉ vừa cho một cỗ xe ngựa đi lọt mà thôi, hơn nữa trong này lại không có chỗ quay đầu xe, vì vậy xe ngựa không thể đi vào được. Đa số mọi người đều dừng xe trước hẻm hoặc ngồi kiệu đi vào.
Đào Dao dừng xe ngựa trước hẻm. Bây giờ đã quá giờ ngọ rồi, trong hẻm Đào Hoa lại không8hề có bóng người, nhà nhà đều đóng kín cửa ra vào.
Trong xe ngựa, Nguyên Vô Ưu nhấc rèm lên đưa mắt quan sát xung quanh. Nàng liếc mắt nhìn Văn Vô Hà – người đang ngồi trước bàn uống trà đối diện nàng: “Chính là nơi này sao?”
Văn Vô Hà gật đầu: “Chính là nơi này.”
“Ta nghĩ, từ lâu ngươi đã muốn gửi tặng ta chút ân tình này rồi.”
Văn Vô Hà đột nhiên bật cười trước lời nói của nàng: “Ta không hề2làm gì, cũng chẳng muốn kể công gì với công chúa cả.”
Nguyên Vô Ưu thờ ơ nhìn hắn mấy giây rồi mỉm cười: “Ta hiểu.”
Văn Vô Hà chắp tay với nàng rồi nói: “Công chúa hiểu thì tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417661/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.