Nhưng các nàng cũng không dám tủi thân, càng không dám khóc thành tiếng, chỉ đành nuốt nước mắt vào trong.
“Ây da, sao lại thế này?” Một phụ nữ trung niên uốn éo lắc mông vẫy chiếc khăn trên tay tiến đến. Trông thấy cảnh tượng này, bà ta chớp mắt một cái liền lập tức mắng những thiếu nữ bị đạp xuống đất bò dậy không nổi kia một trận: “Mấy người các ngươi muốn chết sao, dám chọc1giận Thông thiếu gia khiến ngài không vui, còn không mau đứng lên rót rượu tạ lỗi với Thông thiếu gia đi?”
“Vâng, ma ma.” Các cô nương dìu nhau đứng dậy.
Tên đàn ông đã đạp các thiếu nữ xuống đất cực kỳ khinh thường cùng không vui, quét mắt liếc nhìn bọn họ rồi lạnh lùng nói: “Hồng ma ma, ngươi đem những kẻ dong chi tục phấn* này đến đây, lại còn để bọn chúng làm bộ làm tịch,8già mồm cãi láo trước mặt bản công tử, có phải ngươi không muốn làm ăn nữa đúng không?”
(*) Dong chi tục phấn: chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế.
Lời này nghiêm trọng quá rồi, khuôn mặt Hồng ma ma tối sầm, nhưng trong chớp mắt lại tươi cười rạng rỡ tiến lên trước cẩn trọng dò hỏi: “Thông thiếu gia, xin ngài bớt giận, ta đi đổi vài cô2nương khác đến hầu hạ ngài, ngài thấy vậy có được không?”
Người đàn ông được gọi là Thông thiếu gia với vẻ mặt dữ tợn nói: “Bản công tử muốn Mẫu Đơn cô nương. Hồng cô cô, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại kiếm cớ không kêu Mẫu Đơn cô nương đến đây, coi chừng bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417658/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.