Đối diện phía xa xa với Bắc Kiều Quan chính là Ô Thương của nước Đại Nguyên. Thực ra, nghiêm túc mà nói thì Ô Thương cũng không thể gọi là thành được. Trước hết, nó chỉ là một cửa khẩu mà thôi, đi qua cửa khẩu còn phải đi qua một thảo nguyên rộng chừng mười dặm đường mới đến được Ô Thương.
Do nguyên nhân vị trí địa lí, biên quan cách Ô Thương1khoảng trăm dặm.
Nhưng bởi từ khi nước Đại Nguyên thành lập đến nay, trừ mười năm đầu tiên chiến tranh không ngừng, các thương nhân, dân chúng của hai nước chỉ cần nghe đến Sở hoặc Nguyên thì mặt đều sẽ biến sắc ra, thì sau này theo dòng chảy của thời gian, mối quan hệ của hai nước dần hòa bình lại, cùng nhau chung sống vui vẻ. Một số thương nhân to gan,8cẩn thận lại gian trá xảo quyệt ở biên giới hai nước không chịu được nữa, bắt đầu trở thành người đi theo chủ nghĩa người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, chấp nhận sự nguy hiểm có thể mất đầu mà lén lút qua lại, kiếm được món lợi kếch xù.
Núi cao hoàng đế ở xa, dần dần, liền có những thương đoàn đến từ khắp nơi của hai nước đi2ra đi vào cửa khẩu đều phải đi qua trấn Ô Thương. Dần theo sự hình thành mối quan hệ giao thương ở hai nước mà không ít bách tính vì gặp thiên tai dẫn đến ta cửa nát nhà đã di cư đến đây, khiến cho vùng biên giới vốn hoang vu không bóng người của nước Đại Nguyên xuất hiện một thành Ô Thương rất nổi tiếng. Nơi đây có các thương đoàn,4có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417656/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.