Trong một ngọn núi nhỏ cách ngoại ô Kinh thành khoảng chừng mười dặm, có một đội quân đang hạ trại. Đang vào lúc mùa xuân ấm áp hoa đua nở, núi non trập trùng, hoa cỏ xanh biếc, các loại hoa cỏ dại nở đầy trên sườn núi. Chu thái tử đứng chắp tay trên sườn núi, đưa mắt nhìn ra núi non xa xôi, không biết đang nghĩ gì. Uy Vũ tướng quân già phụng chỉ đi theo thái tử đến đón Chiêu Bình công chúa về nước mang theo hai tên thị vệ đi đến, cung kính bẩm1báo: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, sứ thần nước Sở đã đến!” Chu thái tử xoay người, giữa hai đầu mày còn có một tia lo lắng chưa tan đi nhưng sắc mặt đã ôn hòa lại, đích thân bước lên trước đỡ lão tướng quân đang hành lễ với hắn: “Lão tướng quân không cần đa lễ.” Dừng một chút, hắn nhíu mày hỏi: “Không biết sứ thần hoàng đế nước Sở phái đến là ai?” “Bẩm thái tử, là Tĩnh vương.” Lão tướng quân ngẩng đầu bẩm báo, trong giọng nói có sự oán hận không kiềm8nén được. “Tĩnh vương? Lão tướng quân đang nói người đến là vương thúc của đương kim hoàng đế - Tĩnh vương nắm giữ ba quân của mười lăm năm trước?” “Đúng vậy.” Lão tướng quân gật đầu. Nước Sở từ mười năm trước sau khi Sở Hồng đăng cơ, Chiến vương nắm giữ binh quyền, Tĩnh vương cũng ít khi xuất hiện và để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng trong lòng những người già của hai nước Sở Chu như bọn họ, Tĩnh vương này là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Năm đó, ông từng giao đấu2qua với Tĩnh vương. Ông không ngờ rằng, một người có tuổi như ông lại còn được gặp mặt Tĩnh vương trong một tình cảnh như thế này, đến Tĩnh vương cũng đã ra mặt rồi, điều này đủ để thấy hoàng đế nước Sở rất xem trọng chuyện này. Một tia kinh ngạc lướt qua mắt Chu thái tử. Tĩnh vương? Đây không phải là nói rõ... Đè những cảm xúc trong lòng xuống, sắc mặt hắn bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói: “Ta biết rồi, lão tướng quân mời bọn họ đến ngồi trong trại của ta,4ta sẽ đến ngay.” “Vâng.” Uy Vũ tướng quân rất đồng ý với quyết định của thái tử. Bây giờ, quyền chủ động ở trong tay bọn họ, kiêu ngạo vừa phải cũng là điều cần thiết. Lão tướng quân dẫn người lui ra. Chu thái tử quay đầu nhìn về phương xa, nhẹ than một tiếng rồi mới xoay người, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.” Thân là tổng quản của cung thái tử, là người hầu thân cận nhất bên cạnh thái tử, Tiểu Hải Tử đương nhiên biết rõ mấy ngày qua trong lòng thái tử điện hạ luôn mang đầy tâm sự. Thực ra, hắn cũng không hiểu vì sao hoàng thượng lại giống như trở thành một người khác vậy, dường như hận không thể lập tức đánh một trận với nước Sở. Trong doanh trại chính, Tĩnh vương nhìn người bước vào, ánh mắt lóe sáng. Uy Vũ tướng quân nhìn Tĩnh vương trước mặt, nhàn nhạt nói: “Nhiều năm không gặp, uy phong của Tĩnh vương gia không thua gì năm xưa, khiến lão phu bái phục.” “Đâu có đâu có, Uy Vũ lão tướng quân càng già lại càng khỏe mạnh, bản vương sao lại không bái phục chứ?” Ngay lúc hai người đang trò chuyện, bên ngoài doanh trại vang lên tiếng thông báo: “Thái tử điện hạ giá đáo!” Chu thái tử bước nhanh vào trong doanh trại, đưa mắt nhìn nam tử trung niên trên người mặc bộ quần áo bằng gấm, để râu, dáng người thẳng tắp đang đứng ở đó. “Thái tử điện hạ.” “Tĩnh vương gia.” Sau một phen trò chuyện hành lễ, hai bên liền ngồi xuống. Chu thái tử rũ mắt, nhìn ly rượu trong tay, nhàn nhạt hỏi: “Tĩnh vương là thay Sở Đế bệ hạ đến trả lời thư của phụ hoàng ta sao?” Sắc mặt Tĩnh vương bình thường, buông ly rượu trong tay xuống, chầm chậm lên tiếng: “Bản vương quả thực là phụng mệnh của hoàng thượng mà đến, nhưng không phải là chuyện trả lời phong thư, mà là phụng chỉ đến mời thái tử vào thành, hoàng thượng sẽ đích thân gặp mặt nói chuyện với thái tử điện hạ.” “Việc này...” Sắc mặt Chu thái tử có chút chần chừ, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Uy Vũ tướng quân bên cạnh. Tĩnh vương im lặng thu mọi chuyện vào tầm mắt. Hai nước Sở - Chu chiến tranh không ngừng, tình hình bên trong hai nước đều tự hiểu rõ. Vị thái tử điện hạ trước mắt này xếp hàng thứ hai trong các hoàng tử của nước Chu, giả sử không có mẫu tộc chống lưng, tính tình lại phúc hậu hiền hòa, vị trữ quân như vậy nếu như trong thời kì hòa bình yên ổn thì còn tạm được. Nhưng mà, với tình hình nước Chu, với tác phong hành sự của lão hồ ly nước Chu đó, mà hắn lại lập một vị thái tử như thế này, quả thực là khiến người khác bất ngờ. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, thái tử này tài hoa bình thường, nhưng nếu so với các vị hoàng tử khác, thì cũng có thể hiểu được nguyên nhân tại sao. Nhưng, sao lão Chu hồ ly đó lần này lại hành sự kì lạ, khó giải thích như vậy? Ông ta rốt cuộc đang có ý định gì? Uy Vũ tướng quân nhìn vẻ mặt Tĩnh vương như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng thầm mắng lão hồ ly một tiếng, trên mặt cũng không để lộ ra điều gì, chỉ trầm giọng nói: “Tĩnh vương gia, hoàng thượng nước ta trong thư đã nói rõ tất cả, hơn nữa trong thư cũng đã nói cho Sở Đế bệ hạ thời gian ba ngày. Bây giờ thời hạn ba ngày đã qua, Sở Đế bệ hạ lại không đưa ra câu trả lời, đây có phải là không để Đại Chu ta vào trong mắt không?” Đầu mày Chu thái tử khẽ nhăn lại. Lão tướng quân nói năng lỗ mãng như vậy có khi nào sẽ chọc giận nước Sở không? Tĩnh vương không để ý đến Uy Vũ tướng quân vừa lên tiếng, cất cao giọng nói: “Gặp mặt thảo luận cũng là sự tôn trọng của hoàng thượng nước ta dành cho thái tử, ý của thái tử điện hạ như thế nào?” Chu thái tử vừa muốn mở miệng nói “được” thì trong đầu hiện lên cảnh lúc hắn sắp đi, phụ hoàng nói với hắn, bảo hắn mọi thứ đều nghe theo sự sắp xếp của Uy Vũ tướng quân. “Uy Vũ tướng quân, ý ngài thế nào?” Trong lòng Uy Vũ tướng quân âm thầm thở ra một hơi, cũng may thái tử vẫn nhớ lời dặn dò của hoàng thượng. “Tĩnh vương gia, nếu như trước buổi trưa ngày mai, hoàng đế quý quốc vẫn không đưa ra câu trả lời xác đáng, vậy thì... gặp nhau trên chiến trường đi.” Nghe thấy lời nói mạnh mẽ cường thế và không nể chút tình cảm gì của Uy Vũ tướng quân, Tĩnh vương gia và Chu thái tử đều khẽ nhíu mày, người trước là thận trọng, người sau là ngạc nhiên và nghi ngờ. “Tĩnh vương gia, mời!” Tĩnh vương híp híp mắt, ánh mắt lướt qua người Chu thái tử và Uy Vũ tướng quân, tâm trạng có chút trầm xuống. Nước Chu rõ ràng không sợ hãi, thậm chí còn có khí thế hùng mạnh trong việc giao chiến với nước Sở. Nước Chu rốt cuộc là được ăn cả, ngã về không hay là đã có chuẩn bị từ trước? “Nếu đã như vậy, vậy bản vương chỉ đành quay về trước bẩm báo với Ngô Hoàng, cáo từ.” “Tĩnh vương gia, đừng quên đừng quên thời gian đã hẹn. Nếu như không đợi được câu trả lời của quý quốc, thái tử nước ta sẽ khởi hành về nước Chu, điều này cũng có nghĩa là nước ta sẽ mang trăm vạn đại quân đến đón Chiêu Bình công chúa.” Uy Vũ tướng quân nhàn nhạt nói. “Ngươi...”Ánh mắt Tĩnh vương trầm xuống. Từ trước giờ, vẫn chưa từng có ai dám uy hiếp ông như vậy. Cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, Tĩnh vương nhàn nhạt lên tiếng: “Uy Vũ lão tướng quân, đừng tự tin quá đáng.” Bọn họ quên là bọn họ đang đứng ở đâu sao? Uy Vũ tướng quân lại làm ngơ như không thấy ánh mắt của ông ta, nhanh nhẹn đưa tay ra mời: “Mời!” Ông dám đến, thì sẽ không sợ. Nếu như nước Sở thật sự làm gì bất lợi với thái tử, cũng phải xem nước Sở có cái gan này hay không. … Trong đại điện, nghe thấy lời của Tĩnh vương, văn võ cả triều đều quay mặt nhìn nhau, có chút không dám tin nước Chu mà thực ra bọn họ luôn coi thường trong lòng lại đột nhiên trở nên lớn mạnh như vậy, có thể kiêu căng đến thế. “Hoàng thượng, xem ra không thể không đưa ra quyết định.” Tĩnh vương cung kính lên tiếng. Ánh mắt thâm trầm của Sở Hồng lướt qua gương mặt của tất cả mọi người, rơi trên người Tĩnh vương, chầm chậm nói: “Ý vương thúc thế nào?” Tĩnh vương cúi đầu yên lặng trong chốc lát, sau đó dứt khoát ngẩng đầu lên, nói: “Thần kiến nghị hoàng thượng cho Chiêu Bình công chúa quay về cùng bọn họ.” Cả triều đường im lặng bỗng chốc náo loạn lên, một số người trở nên kích động. Trong thoáng chốc, cả triều định như một chợ bán thức ăn, bảy tám cái miệng nhao nhao lên. “Sao có thể như vậy được?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]