Trong một ngọn núi nhỏ cách ngoại ô Kinh thành khoảng chừng mười dặm, có một đội quân đang hạ trại.
Đang vào lúc mùa xuân ấm áp hoa đua nở, núi non trập trùng, hoa cỏ xanh biếc, các loại hoa cỏ dại nở đầy trên sườn núi.
Chu thái tử đứng chắp tay trên sườn núi, đưa mắt nhìn ra núi non xa xôi, không biết đang nghĩ gì.
Uy Vũ tướng quân già phụng chỉ đi theo thái tử đến đón Chiêu Bình công chúa về nước mang theo hai tên thị vệ đi đến, cung kính bẩm1báo: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, sứ thần nước Sở đã đến!”
Chu thái tử xoay người, giữa hai đầu mày còn có một tia lo lắng chưa tan đi nhưng sắc mặt đã ôn hòa lại, đích thân bước lên trước đỡ lão tướng quân đang hành lễ với hắn: “Lão tướng quân không cần đa lễ.” Dừng một chút, hắn nhíu mày hỏi: “Không biết sứ thần hoàng đế nước Sở phái đến là ai?”
“Bẩm thái tử, là Tĩnh vương.” Lão tướng quân ngẩng đầu bẩm báo, trong giọng nói có sự oán hận không kiềm8nén được.
“Tĩnh vương? Lão tướng quân đang nói người đến là vương thúc của đương kim hoàng đế - Tĩnh vương nắm giữ ba quân của mười lăm năm trước?”
“Đúng vậy.” Lão tướng quân gật đầu. Nước Sở từ mười năm trước sau khi Sở Hồng đăng cơ, Chiến vương nắm giữ binh quyền, Tĩnh vương cũng ít khi xuất hiện và để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng trong lòng những người già của hai nước Sở Chu như bọn họ, Tĩnh vương này là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Năm đó, ông từng giao đấu2qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417652/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.