Lam Vân âm thầm than một tiếng. Nàng cũng không muốn câu nệ, không phải nàng muốn nhập gia tùy tục, mà là nàng rất rõ ở thời đại này, những quy tắc ấy còn có ý nghĩa hơn pháp luật. Có lẽ, người trong thiên hạ không hiểu pháp luật của các nước, nhưng ai ai cũng biết một ngày làm thầy, cả đời là thầy.
Nàng chỉ là muốn học võ công của hắn, mà không phải là muốn đeo thêm một cái gông lên1người. Chẳng qua, đây cũng chỉ là lo lắng mà thôi, nếu như không phải nàng hiểu con người hắn, cho dù nàng có muốn học thêm chút võ để phòng thân, nàng cũng sẽ không hi sinh sự tự do của mình.
Nếu như hắn đã mở miệng mà nàng lại câu nệ những lễ tiết thì chính là dối trá, bất quá, dù sao thì cũng không giống, không thể nào tất cả đều không thay đổi.
“Ninh... hay là, ở chỗ riêng tư, đồ đệ8vẫn nên gọi người là sư phụ?”
Ánh mắt nhàn nhạt của Ninh Thanh lướt qua nàng, cười nhạt: “Tùy đệ.” Hắn rất rõ, có được đồ đệ này là hắn đã lời to. Thứ mà hắn có thể dạy cũng chỉ có tâm pháp của khúc Linh Lung, những thứ khác... đồ đệ này của hắn không cần hắn dạy.
“Sư phụ, đệ tử có thể thử Linh Lung này một chút không?”
“Đương nhiên, nó đã thuộc về con rồi. Con bái ta làm sư, vi sư2cũng phải thể hiện chút mới đúng.” Ninh Thanh khẽ cười.
Lam Vân khẽ nhướng mày: “Nói như vậy, con lời to rồi.”
Ninh Thanh vui vẻ cười híp mắt, gật gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Lam Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417644/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.