Lam Vân hờ hững nói: “Tiểu tăng tự biết trong lòng nương nương có điều phiền não gì.”
Bạch Sơ Nguyệt há miệng nói không ra tiếng: “Cái gì cơ?” Trái tim nàng cũng1bắt đầu căng lên.
Lam Vân dùng khóe mắt liếc những người đang yên lặng nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười buông mắt, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm niệm kinh.
Thấy hắn vẫn8còn niệm kinh, Bạch Sơ Nguyệt thầm cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, sắc mặt nàng hơi tái đi. Hắn biết sao? Hắn thật sự biết sao? Vậy nàng...
Ngay lúc2này, Chiêu Bình công chúa đi đến, mỉm cười lên tiếng: “Quốc sư.”
Bạch Sơ Nguyệt vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại sau cuộc đối thoại khi nãy. Nghe thấy giọng nói này,4nàng hoảng hốt quay mặt lại, thì ra là Chiến vương phi. Bạch Sơ Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên ngẩng đầu: “Chiến vương phi.”
Lam Vân đứng dậy cúi người chào Chiêu Bình công chúa: “Tiểu tăng bái kiến Chiến vương phi.”
Chu Lam Nhi nhìn những món điểm tâm trau chuốt bày biện trên bàn, lông mày hơi nhướng lên, nàng khẽ đảo mắt. Mặc dù không lên tiếng nhưng dường như nàng đang suy nghĩ điều gì sâu xa.
Bạch Sơ Nguyệt nhìn theo ánh mắt nàng, nhẹ nhàng giải thích: “Đây là chút điểm tâm chay bản cung chuẩn bị cho Quốc sư.”
Chu Lam Nhi mỉm cười không nói.
Bầu không khí yên ắng trì trệ mất một lúc. Thấy Chiêu Bình công chúa không hề có ý định rời đi, Bạch Sơ Nguyệt nhướng mày cười nói: “Vương phi cũng đến bàn luận Phật pháp với Quốc sư sao?”
Chu Lam Nhi vẫn không nói gì, chỉ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417629/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.