Tiểu Mãn Tử vừa mới đỡ Sở Cửu Nhi về phòng, bên ngoài đã truyền đến tiếng xe ngựa.
Vinh Định Ngạn cong khóe môi lên nghiền ngẫm: “Kịch hay bắt đầu rồi.”
Sở Nghị híp mắt nhìn lướt qua: “Mặc kệ các ngươi có muốn thử hay không, dù sao ta vẫn sẽ là người đầu tiên nếm thử món ngon.”
Vinh Định Ngạn liếc Sở Nghị một cái rồi nhíu lại lông mày,1sau đó hắn thở dài, thành tâm nhắc nhở: “Ngày mai Cửu Nhi liều mạng với ngươi là chuyện thứ yếu, chỉ sợ tên tiểu hòa thường này cũng sẽ tìm ngươi liều mạng đó.”
Nhiếp Trường Viễn nhún vai, tỏ vẻ rất lười nhác: “Người xưa có câu “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu“. Tên tiểu hòa thượng này quả là khiến lòng người ngứa ngáy, không nếm8thử mùi vị thực sự rất đáng tiếc.”
Ba người còn lại đều nhướng mày, Nhiếp Trường Viễn lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, nói: “Chỉ có điều, ta vẫn lười vào góp vui lắm.” Tên tiểu hòa thượng này quá tà khí, lại khiến nhiều người nảy sinh ý nghĩ xấu xa đến thế, người như vậy, không chạm được.
Vương Bát công tử cũng vội vã2bày tỏ thái độ: “Dù có đẹp hơn nữa, thì hắn thực ra cũng là nam nhi, ta vẫn thích ngủ với phụ nữ hơn.”
“Mấy người các ngươi đều trở thành rùa rút đầu rồi à?” Ánh mắt Sở Nghị ghét bỏ lướt qua bọn họ.
Ba người đưa mắt nhìn nhau cùng cười hì hì!
Sở Nghị rũ mi, lạnh nhạt nói: “Nếu các ngươi lo lắng lỡ như sự việc bại lộ,4gánh vác không nổi cái giá phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417615/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.