Đuôi mày Sở Tuyệt khẽ nhíu lại: “Nếu nói như vậy thì thuốc mà Quốc sư uống rất hiệu nghiệm?”
Thái y chắp tay hành lễ đầy kính cẩn rồi nói: “Ti chức tuy vẫn chưa bắt mạch cho Quốc sư, nhưng xem ra Quốc sư chỉ là bệnh phong hàn, uống thuốc theo đơn này chắc chắn sẽ khỏi bệnh.”
Nghe thấy thái y khẳng định chắc1nịch như vậy, mi tâm Sở Tuyệt mới dần dãn ra, nỗi ưu tư ẩn giấu nơi đáy mắt cũng tiêu biến, hắn phẩy tay nói: “Thuốc này là do Pháp Không đại sư kê đơn, đêm nay ngươi hãy ở lại trông chừng, phòng khi bệnh Quốc sư trở nặng.”
Thái y có điều lấy làm lạ nhưng ông vẫn cung kính tuân theo: “Dạ, thưa8vương gia.”
Sau khi phân phó xong, Sở Tuyệt mới yên tâm mà rời đi, sáng sớm mai hắn cần phải nhập quan cũng như tự mình tuần tra việc chuẩn bị binh sĩ.
Khi trông thấy vương gia quất ngựa biến mất vào màn đêm đen, tổng quản của biệt uyển nãy giờ vẫn cúi gằm mặt xuống đất mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Sau đó,2vị tổng quản ngoảnh đầu lại nhìn vào chái phòng nơi mà Quốc sư đang ở, trong lòng bỗng nảy sinh niềm nghi hoặc, vương gia như vậy khiến thuộc hạ như bọn họ quả thực không hiểu nổi?
Còn nữa, vương gia không tự cảm thấy mình quan tâm Quốc sư hơi thái quá rồi sao?
…
Nhờ vào ánh sáng tỏa ra từ cây đèn cầy, Lam4Vân tựa lưng nơi đầu giường đọc kinh Phật, thế nhưng bên trong kinh Phật lại là một quyển dã sử cũ kĩ được bảo quản rất kĩ càng.
Phúc công công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417594/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.