“Vì nước, vì nhà, vì phụ hoàng, vì huynh đệ, vì ngàn vạn dân chúng của nước Chu, hi sinh hạnh phúc của một mình bản công chúa đổi lại sự yên ổn trong mấy năm có đáng là bao? Ta tin chắc, chỉ cần cho nước Chu thêm mười năm nữa, không, năm năm nữa,1phụ hoàng nhất định vẫn còn có thể kiên trì, đến lúc đó ngũ đệ cũng đã trưởng thành, nó sẽ hiểu trọng trách mà mình đang mang. Cho dù cuối cùng nước Sở không chịu tha cho nước Chu ta mà xuất binh xâm phạm, cũng sẽ không đến nỗi ta không có chút hi8vọng thắng nào, càng không thể nào thua đến mức nước mất nhà tan được.”
Tiểu Đậu khóc không thành tiếng.
“Tần gia đời đời là trung thần, cả nhà đều là trung tướng, là lực lượng chủ yếu giúp nước Chu ta chống lại nước Sở. Tần Hằng là con cháu của Tần gia, hắn sao có2thể nhìn nhân dân Chu quốc bị người nước Sở chà đạp, cùng bản công chúa lừa mình dối người mà hạnh phúc bên nhau? Nếu hắn như vậy, thì đó chẳng phải người đàn ông mà ta yêu. Mà cô gái như vậy, cũng chẳng phải người hắn yêu.”
Chu Lam Nhi cúi đầu, nhẹ nhàng4đỡ Tiểu Đậu đang quỳ rạp dưới chân nàng đứng dậy: “Giấy vĩnh viễn không gói được lửa, nếu như để nước Sở biết bản công chúa bỏ trốn, điều này đối với nước Sở vốn tự xưng mình là thiên hạ đệ nhất cường quốc kia chắc chắn là một sự sỉ nhục vô cùng lớn. Cho dù Chiến Thần vương chịu bỏ qua, hoàng đế nước Sở cũng không thể nào coi như không biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417592/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.