Nàng có thể là công chúa cao cao tại thượng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là kẻ kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa. “Được rồi, dậy rửa mặt, ăn chút gì đó, rồi cùng mẫu hậu ra ngoài đi dạo.” Vinh thái hậu vỗ nhẹ tay nàng, ôn nhu nói. Sở Cửu Nhi có chút chần chừ nhưng vẫn lên tiếng: “Nhưng... nhưng mà hoàng huynh đã đồng ý việc cầu thân của nước Chu rồi.” Lời hứa của quân tử đáng giá nghìn vàng, huống hồ chi hoàng huynh còn là hoàng đế nữa? Mẫu hậu làm sao có thể giúp nàng không gả qua nước Chu đây? Không phải là mẫu hậu đang lừa nàng đó chứ? Vinh thái hậu lẳng lặng nhìn Cửu Nhi, trong lòng vừa cảm thấy an ủi cũng vừa cảm thấy đau nhói. Hiệu quả của biện pháp này quả thật nhanh chóng, ngay cả bà mà Cửu Nhi cũng bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ rồi! Nếu như có thể, sao bà lại nguyện ý để Cửu Nhi đối diện với sự tàn khốc trong bản tính con người cơ chứ? Thế nhưng cứ để nó mãi ngây thơ như vậy, cuối cùng người chịu tổn thương chỉ có chính nó mà thôi. “Từ giờ đến đầu mùa xuân năm sau còn những nửa năm, Cửu Nhi, lần này mẫu hậu dạy cho con một bài học chính là đa nghi, nhưng cũng không phải bảo con kể từ giờ không được tin tưởng bất kì ai nữa. Có một số việc, một vài người, mẫu hậu không có cách nào dạy dỗ để con lĩnh hội được, bởi vì những chuyện đó cần con dùng trái tim để nhìn nhận và thấu hiểu.” “Mẫu hậu...” “Con có thể tùy hứng, có thể kiêu căng, thậm chí có thể ngỗ nghịch. Nhưng trên hết con nhất định phải nhận biết rõ một việc, đó chính là: con có thể tùy hứng đến mức độ nào? Kiêu ngạo đến mức độ nào? Thậm chí cần phải biết ranh giới ngỗ nghịch của con là ở đâu? Những điều này đều cần con phải tự mình suy nghĩ, cân nhắc rồi nắm rõ.” Sau khi Sở Cửu Nhi nghe được những lời thấm thía của Vinh thái hậu, ánh mắt nàng bỗng ngơ ngác. Từ lúc nào mà hai bên tóc mai mẫu hậu đã bạc trắng thế kia? Hơn nữa, đuôi mắt đã in hằn những vết chân chim. Sóng mũi nàng cay xè, nước mắt cũng trào ra. Thấy nàng khóc, trong lòng Vinh thái hậu cuống quýt cả lên, vội hỏi nàng: “Con sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao? Nói mẫu hậu nghe. Trác ma ma, mau truyền thái y...” Lời nói của Vinh thái hậu đột ngột ngừng lại, bởi vì Sở Cửu Nhi tiến lên ghìm chặt lấy bà, nức nở nói: “Mẫu hậu, con xin lỗi, cảm ơn người vì đã luôn thương yêu con.” Vinh thái hậu ngẩn ra, sau đó vỗ vỗ lưng nàng, cuối cùng cũng mỉm cười một cách thoải mái. “Mẫu hậu...” “Làm sao vậy?” Vinh thái hậu buông nàng ra rồi nhìn nàng. Sở Cửu Nhi cắn chặt môi: “Mẫu hậu, người dự định gả con cho La Kiếm sao?” Vinh thái hậu khẽ nhíu mày: “Con không thích La Kiếm đến vậy ư?” Sở Cửu Nhi siết chặt tay lại thành nắm đấm, tuy vậy giọng nói lại rất bình tĩnh: “Mẫu hậu, con không thích La Kiếm, con sẽ không gả cho hắn, người mà con thích là Lam Vân, con chỉ muốn gả cho Lam Vân.” Mi tâm Vinh thái hậu vừa mới giãn ra, lại nhíu chặt lại. Thấy thế, Sở Cửu Nhi bất chấp chuyện mình đã nhịn đói hai ngày nay mà lao xuống giường, quỳ rạp trước mặt Vinh thái hậu, cầu khẩn nói: “Mẫu hậu, cầu xin người, hãy để Cửu Nhi gả cho Lam Vân.” Vinh thái hậu lẳng lặng nhìn Sở Cửu Nhi chăm chú, chậm rãi đáp: “Cửu Nhi, hắn là hòa thượng, hơn nữa còn là hòa thượng tu hành đắc đạo cao thâm. Thay vì để con gả cho hắn, chi bằng mẫu hậu gả con sang nước Chu.” “Mẫu hậu...” Sở Cửu Nhi mở to hai mắt. “Không cần nói gì nữa.” Vinh thái hậu quả quyết cắt ngang lời nàng: “Nếu con đã không thích La Kiếm thì mẫu hậu sẽ giúp con chọn lựa người khác. Nhưng mà Cửu Nhi, con tốt nhất nên buông bỏ đi, đừng để đến cuối cùng mẫu hậu không tha cho hắn một mạng này.” Gả cho người đàn ông trong lòng không quyến luyến tình yêu nam nữ, đối với người con gái mà nói, chính là kiếp nạn lớn nhất. Con gái bà không nên được gả cho Phật, dù cho thiếu niên giống hệt như Phật này có là tuyệt sắc khuynh thành đi chăng nữa. Sau khi nói xong, bỏ lại Sở Cửu Nhi cơ thể yếu ớt ngã quỵ dưới đất thương tâm rơi lệ, Vinh thái hậu dứt khoát phất tay áo rời đi. … Mùa hè gay gắt cũng đã lặng lẽ qua, đứng trên lương đình ngắm cảnh có thể ngẫu nhiên bắt gặp cảnh lá rụng, Lam Vân vươn cánh tay ra, những chiếc lá vàng bị gió cuốn theo rơi xuống lòng bàn tay nàng. Nàng lặng lẽ nhìn, khuôn mặt bỗng chốc hiện lên vẻ hoảng hốt, gió thổi những chiếc lá rụng cũng là báo hiệu trời đã bước sang thu. Sở Tuyệt đi tới, vừa hay trông thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân hắn chợt khựng lại. Hắn đứng tại nơi đó, mặc dù sắc mặt vẫn dửng dưng không chút biểu cảm, nhưng trong lòng hắn biết giờ phút này trái tim hắn đang rung động mãnh liệt đến nhường nào. Chỉ... chỉ tiếc rằng, người làm tim hắn đập rộn ràng, làm hắn cảm nhận được trái tim đang loạn nhịp, hóa ra lại là người đứng trước mắt, một nam nhi! Hắn luôn cho rằng, cả đời này hắn cũng không thể có cảm giác với bất kì người con gái nào. Thế nhưng, hắn cũng không ngờ rằng mình sẽ sinh ra cái cảm giác không thuộc lẽ thường đối với người này. Nhưng mà, hắn đã thử qua rồi, ngoại trừ người trước mắt, cho dù là nam hay nữ, hắn cũng không thấy hứng thú. Ông trời có phải là đang trêu trọc hắn hay không? Lam Vân ngẩng đầu lên, dường như phát hiện ra có người đang nhìn mình, nàng bèn ngoảnh đầu lại thì trông thấy Sở Tuyệt đang đứng nơi đó. Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt phiến lá trong tay xuống bàn đá, chắp tay trước ngực lạnh nhạt gật đầu với Sở Tuyệt: “Tiểu tăng tham kiến vương gia.” Sở Tuyệt rũ mắt cố ý che đi những cảm xúc nơi đáy mắt, nhưng trái tim hắn lại một lần nữa vì nụ cười kia mà đập liên hồi. Sở Tuyệt cất bước đi qua lương đình, vẻ mặt hờ hững ngồi xuống bàn đá. “Nô tài tham kiến vương gia.” Phúc công công đang đứng bên ngoài vội vàng tiến vào cung kính hành lễ. Sau lưng Lam Vân là Pháp Không đại sư đang thiền định. Việc Pháp Không năm lần bảy lượt xuất hiện cạnh Lam Vân dường như đã thành thói quen, Pháp Không chỉ lẳng lặng hành lễ theo nghi thức Phật với Sở Tuyệt. Sở Tuyệt phất tay, Phúc công công khom người cúi đầu, ông dường như đã quen với sự lạnh lùng cũng như trầm mặc của hắn rồi. Phúc công công tiến lên rót trà cho hắn, lại thay nước lạnh bằng nước ấm cho Lam Vân, sau đó mới cung kính lui xuống. Nhưng ông không rời đi, mà cúi đầu nhắm mắt yên lặng đứng ngoài đình. Sở Tuyệt tiện tay cầm cuốn kinh thư đã đọc được một nửa lên, tay kia nâng chén trà nhấp một ngụm. Lam Vân ngồi xuống phía đối diện Sở Tuyệt, cầm một chiếc ly nước khá lớn bằng cả hai tay, nàng uống từng ngụm nước ấm vừa mới được châm thêm. Sở Tuyệt đang lật xem kinh thư đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lam Vân, sau đó lại chuyển tầm mắt xuống cuốn kinh thư, lạnh nhạt nói: “Bản vương cũng tầm nửa tháng rồi chưa đến.” Lam Vân gật đầu, tiếp tục nâng ly nước lên nhâm nhi từng chút một. Sở Tuyệt lại ngước mắt nhìn hắn. Trong đôi mắt lạnh lùng ấy thấp thoáng ý cười, nhưng ý cười xẹt qua nhanh đến mức người khác không bắt kịp. Hắn như vậy trông thật giống một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. “Ngày mai, Cửu Nhi sẽ trở lại Kinh thành.” Hắn hờ hững nói. Lam Vân ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng chịu đặt chiếc ly trên tay xuống, hai tay chắp lại niệm: “A di đà Phật! Công chúa cùng thái hậu đi tránh nóng, bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, trở về Kinh thành là chuyện đương nhiên.” Sở Tuyệt đặt kinh thư trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn và nói: “Từ nhỏ, Cửu Nhi đã được nuông chiều, tính cách rất tùy hứng và ngỗ nghịch, việc không cho phép nó làm, nó càng muốn làm.” “Tiểu tăng hiểu rõ.” “Lần này, thái hậu đưa Cửu Nhi đi tránh nóng lâu như vậy, cũng là muốn Cửu Nhi sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Để không uổng phí tâm tư của Thái hậu, bản vương quyết định mời thánh tăng cùng bản vương xuất Kinh.” “Cái gì?” Lam Vân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Sở Tuyệt nhìn lại Lam Vân, đáp một cách hời hợt: “Một lát nữa, bản vương sẽ vào cung bẩm báo với hoàng thượng. Bản vương đặc biệt đến đây báo trước với thánh tăng một tiếng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]