Nàng có thể là công chúa cao cao tại thượng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là kẻ kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa.
“Được rồi, dậy rửa mặt, ăn chút gì đó, rồi cùng mẫu hậu ra ngoài đi dạo.”
Vinh thái hậu vỗ nhẹ tay nàng, ôn nhu nói.
Sở Cửu Nhi có chút chần chừ nhưng vẫn lên tiếng: “Nhưng...
nhưng mà hoàng huynh đã đồng ý việc cầu thân của nước Chu rồi.”
Lời hứa của quân tử đáng giá nghìn vàng, huống hồ chi hoàng huynh còn là hoàng đế nữa? Mẫu hậu làm sao có thể giúp nàng không gả qua nước Chu đây? Không phải là mẫu hậu đang lừa nàng đó chứ? Vinh thái hậu lẳng lặng nhìn Cửu Nhi, trong lòng vừa cảm thấy an ủi cũng vừa cảm thấy đau nhói.
Hiệu quả của biện pháp này quả thật nhanh chóng, ngay cả bà mà Cửu Nhi cũng bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ rồi! Nếu như có thể, sao bà lại nguyện ý để Cửu Nhi đối diện với sự tàn khốc trong bản tính con người cơ chứ? Thế nhưng cứ để nó mãi ngây thơ như vậy, cuối cùng người chịu tổn thương chỉ có chính nó mà thôi.
“Từ giờ đến đầu mùa xuân năm sau còn những nửa năm, Cửu Nhi, lần này mẫu hậu dạy cho con một bài học chính là đa nghi, nhưng cũng không phải bảo con kể từ giờ không được tin tưởng bất kì ai nữa.
Có một số việc, một vài người, mẫu hậu không có cách nào dạy dỗ để con lĩnh hội được, bởi vì những chuyện đó cần con dùng trái tim để nhìn nhận và thấu hiểu.”
“Mẫu hậu...”
“Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417574/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.